Thứ Năm, 17 tháng 1, 2013


Chapter 91: Master of “Water”

Kể cả khi Mewt và Tomp đã lường trước rằng Palkia sẽ không dễ dàng đồng ý với việc chấp nhận huấn luyện cho Tomp, thái độ hung hăng của Palkia lúc này quả thực còn nằm ngoài cả dự đoán của chúng. Mewt và Tomp khe khẽ quay sang nhìn Mewtwo với ý rằng chúng muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Tuy nhiên, Mewtwo còn làm cho chúng bất ngờ hơn cả Palkia. Palkia càng dữ dằn bao nhiêu thì đổi lại, Mewtwo cũng lại càng nhã nhặn bấy nhiêu:

- Palkia, không phải chúng tôi đang uy hiếp gì ông, mà chúng tôi đang thỉnh cầu ông một cách chân thành. Thế giới bên ngoài đang xảy ra nhiều biến động nghiêm trọng, chúng tôi cần có sự giúp đỡ của ông!

- Hừ... – Palkia phẩy tay - ...Chuyện của thế giới ngoài đó thì tự thế giới ngoài đó giải quyết lấy đi, ta không mắc mớ gì đến nó cả!

- Vậy là ông không biết đấy thôi, Palkia... Chuyện sắp xảy ra có tầm ảnh hưởng còn vượt ra khỏi “thế giới thực”, và ngay cả vùng không gian này của ông chưa chắc đã được an toàn đâu.

- Ngươi đang định khoác lác cái gì thế?...

- Giratina đã bị tấn công và bị bắt, Reverse World sắp sụp đổ rồi... Chắc ông cũng hiểu nếu điều đó xảy ra thì theo sau nó sẽ là những gì chứ, Palkia?

Palkia dường như đã bắt đầu chú ý đến những lời nói của Mewtwo. Trong giây lát, ông ta ngước cái cổ dài của mình lên cao và nhắm mắt lại như để tập trung lắng nghe một cái gì đó. Một lúc sau, ông ta mở mắt ra, nhìn chòng chọc vào Mewtwo và nói với giọng ngạc nhiên:

- Reverse World... sắp sụp đổ thật sao?!

Trong một cuộc đối thoại, đôi khi lấy được sự chú ý của người trước mặt là tất cả những gì mà chúng ta cần. Sau khi Palkia thay đổi thái độ và bắt đầu quan tâm đến câu chuyện của Mewtwo, ông ta cũng đồng thời để mắt quan sát kĩ lưỡng hơn tới ba con Pokemon đang đứng trước mặt mình, và ngay lập tức nhận ra một vài chi tiết quen thuộc:

- Phải rồi... kia là mảnh Griseous Orb mà Giratina đem ra làm Ghost Heart... Xem ra quả thực ngươi có quan hệ với Giratina... Ô! Còn kia... chẳng phải chính là Water Heart mà ta làm ra đấy sao?!!! Chủ nhân của nó bây giờ lại là một con Marshtomp à?

Palkia “hừm” một tiếng rồi lại nhắm mắt im lặng, có lẽ ông ta lại đang dò xét điều gì đó giống như lúc nãy. Lần trầm tư này của Palkia lâu hơn hẳn khi nãy, hẳn là ông ta còn đang suy nghĩ và xâu chuỗi các sự kiện. Thế rồi, chẳng rõ Palkia có tìm hiểu ra được điều gì không, ông ta đột nhiên cất tiếng:

- Người giải quyết những chuyện này đáng lẽ phải là ngài Arceus chứ đâu phải ta?...

- Thật sự ông nghĩ rằng để cho Arceus ra tay giải quyết chuyện này là một ý hay sao? – Mewtwo bắt đầu thay đổi giọng điệu bằng cách hỏi xoáy Palkia

Palkia lại suy nghĩ thêm chốc lát và gật gù:

- Phải phải... Ai mà biết được rằng ngài sẽ làm cái gì... Dám cá là ngài ấy sẽ phá tanh bành cái thế giới này lắm... Và ôi chao, không chừng ngài ấy lại bắt bọn ta làm thêm một cái thế giới nữa!... Phiền phức thật... Ừ, đúng là không nên để cho ngài ấy biết về chuyện này vẫn hơn...

Mewt và Tomp bắt đầu cảm thấy Palkia giống như một người đang trong cơn say rượu. Lúc thì hung hăng dữ tợn, lúc thì lại lẩm cẩm và lè nhè như một ông già. Với Mewt và Tomp thì đây là lần đầu tiên chúng gặp một người có tính cách quái dị như thế này, nhưng với Mewtwo thì chuyện này lại chẳng mấy lạ lẫm. Nó cũng từa tựa như tính cách của Giratina – kiểu tính cách của một người đã sống quá lâu mà không tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

- Chúng tôi hiểu rằng ông chỉ muốn được sống trong yên ổn, nên chúng tôi cũng không đòi hỏi gì nhiều ở ông. – Mewtwo tiếp tục thương lượng – Chúng tôi chỉ cần ông dành ra chút công sức để huấn luyện cho cậu nhóc Marshtomp này. Nó sẽ là một trong những người giúp giải quyết được tình hình hiện tại, và sẽ tốt hơn nếu như nó được ông chỉ bảo thêm cho xứng đáng với vị trí của Heart Keeper kế nhiệm của Water Heart.

Lời nói của Mewtwo có vẻ cũng làm cho Palkia thấy bùi tai. Ông ta nhìn chằm chằm Tomp từ đầu đến chân một lượt, vừa nói vừa nheo nheo đôi mắt:

- Muốn ta huấn luyện cho tên nhóc này phải không?... Cũng được, nhưng trước đó ta cần thử thách nó một chút...

Hai mắt của Palkia bỗng dưng sáng lóe lên, hai viên ngọc trai khổng lồ ở hai bên vai của Palkia cũng vậy. “Ông ta đang sắp sửa tấn công Tomp sao?!” – Mewt hoảng hốt. Dù chưa biết phải làm gì nhưng theo phản xạ, Mewt liền bay đến chắn trước mặt Tomp để bảo vệ cho cậu ta. Tuy nhiên, Mewtwo đã nhanh như chớp giữ tay của Mewt lại và kéo nó về đằng sau. Ý của Mewtwo đã quá rõ, đây chính là thử thách của Palkia dành cho Tomp, và tự Tomp phải vượt qua được nó thì mới có thể được Palkia chấp nhận.

Trái lại với sự lo lắng của Mewt, Tomp đã chuẩn bị trước tinh thần cho chuyện này và vẫn giữ được bình tĩnh. Có thể Palkia sẽ tung ra một đòn tấn công nào đó và thử sức chịu đựng của Tomp, hay nói đúng hơn là thử thách “lòng bao dung” của nó. Tomp tự nhủ dù Palkia có tấn công nặng nề đến đâu, nó cũng nhất định sẽ cố gắng chịu đựng đến cùng và quyết không trả đòn. Gì chứ về khoản chịu đòn thì Tomp hoàn toàn tin rằng mình có thể vượt qua được. Nó sẽ chứng minh cho Palkia thấy rằng việc Water Heart chọn nó không phải là một lựa chọn sai lầm.

Cả hai cánh tay của Palkia giờ đều đã sáng bừng lên. Không nói một lời nào, Palkia vung tay trái lên và chém một nhát thật mạnh! Một luồng ánh sáng chói lòa hình lưỡi đao bay đến chỗ Tomp với một vận tốc khủng khiếp đến nỗi dù Tomp có muốn đỡ cũng không đỡ nổi! Lưỡi đao ánh sáng ấy lướt qua người Tomp chỉ trong tích tắc... và rồi... một cánh tay của Tomp rụng xuống...

- TOMP!!! – Mewt hét lên thất thanh

Trong môi trường không trọng lực này, cánh tay bị chém rời của Tomp không rơi xuống dưới mà bị văng ra tít xa, mất hút vào khoảng không gian màu đen thăm thẳm. Tomp chỉ biết bàng hoàng nhìn vào chỗ cánh tay bị cụt của mình. Ở chỗ vết cắt vẫn còn phát ra thứ ánh sáng màu hồng giống như của lưỡi đao vừa nãy. Lạ thay, tại vết cắt ấy máu không hề chảy ra, và Tomp cũng không hề thấy đau. Chiêu thức mà Palkia tung ra quả là kì quái. Tuy nhiên dù không đau thì sự sợ hãi của Tomp vẫn đang dâng trào và khiến cho nó cảm thấy khốn khổ.

- Ta hoàn toàn nghiêm túc đấy nhóc! – Palkia lạnh lùng nói – Đừng nghĩ rằng thử thách của ta cũng chỉ đơn giản như cái mẩu Water Heart bé tẻo teo kia!

Mewtwo cũng hoàn toàn không tỏ ra bất cứ thái độ gì, chỉ có Mewt là không ngừng la lối:

- Sao ông lại có thể tàn nhẫn như vậy? Muốn được ông chỉ dạy cho thì phải trả cái giá là một cánh tay sao?

- Ồ không... – Palkia vừa nói vừa vung tay phải lên - ...Đâu phải chỉ có một cánh tay...

Palkia vừa nói dứt lời thì cánh tay phải của ông ta cũng đã chém xuống. Lại một lưỡi đao sáng lòa nữa phóng ra, và lần này... nó cắt đứt một chân của Tomp!

Tomp phải cố hết sức nghiến răng chịu đựng khi đòn tấn công của Palkia lướt qua người của nó. Vẫn như lúc nãy, tuy không đau và không làm chảy máu nhưng lưỡi đao mà Palkia phóng ra lại có thể khiến cho người ta phải khiếp sợ tột độ! Nhìn cảnh cái chân bị cắt rời của mình bay lơ lửng trong không trung và rơi vào khoảng không sâu hun hút mà Tomp có cảm giác như những mạch máu trong người mình như bị đông cứng lại. Chỉ còn lại một tay và một chân... nếu như đây không phải là môi trường không trọng lực thì Tomp hẳn là đã gục ngã.

Mewt thì khỏi phải nói. Nếu như không có cánh tay của Mewtwo giữ lại thì có lẽ nó đã nổi điên lên rồi. Nhìn cảnh người bạn của mình bị đánh đến thảm hại, nó khóc thét lên:

- PALKIA!!! Ông làm cho Tomp trở nên tàn phế đến thế kia!... Rõ ràng là ông muốn hãm hại cậu ấy chứ thử thách cái nỗi gì?!!!

Nhưng trong khi Palkia im lặng thì chính Tomp mới là người lên tiếng trước, dù giọng vẫn còn run:

- Không sao... tớ vẫn còn chịu được...

- Thôi mà Tomp! Bỏ đi! Đến nước này mà cậu còn muốn xin ông ta giúp đỡ cậu sao??? – Mewt nhăn nhó

Vẻ mặt Tomp xịu xuống... Nó chính là vẻ mặt mà hồi trước Mewt đã nhìn thấy lúc mới gặp Tomp lần đầu. Vẻ mặt của một người chấp nhận cam chịu mọi việc...

- Tớ nhất định phải vượt qua thử thách của Palkia... Sự giúp đỡ của ông ấy là rất quan trọng... Vả lại, đằng nào chuyện cũng đã đến nước này rồi, có rút lui thì những vết thương này cũng đâu có lành lại được...



Sự hiền lành, nhẫn nhịn của Tomp khiến cho ngay cả Mewt cũng phải phát bực. Thực ra Mewt cũng hoàn toàn thông cảm với Tomp, sự bực bội của nó chủ yếu là bởi vì trong hoàn cảnh này nó cảm thấy mình thật bất lực. Mewt quay mặt lại nhìn Mewtwo, nhưng thà không nhìn còn hơn, chứ nhìn rồi thì nó lại thêm một phần đau lòng nữa bởi Mewtwo vẫn hoàn toàn dửng dưng. Chắc chắn Mewtwo cũng muốn Tomp phải cố hết sức vượt qua thử thách này, mà giả như Tomp có bị Palkia chém chết đi chăng nữa thì Mewtwo cũng chẳng có gì để mà phải đau lòng. Rõ ràng là Mewt không thể cầu cứu Mewtwo được. Giờ thì nó chỉ còn biết trừng mắt lên nhìn Palkia. Nếu như ngay cả trước tấm lòng này của Tomp mà Palkia vẫn không cảm động thì Mewt thề rằng nó sẽ xông lên và liều chết đấu với Palkia một trận!

Ấy vậy mà Palkia thậm chí còn cười lớn:

- Ngươi nghĩ rằng chỉ có như vậy mà có thể chứng tỏ bản thân mình trước ta được sao? Được! Cứ coi như ngươi sẵn sàng hi sinh bản thân mình đi, thế nếu phải hi sinh những thứ không thuộc về ngươi, liệu ngươi còn có thể nhẫn nhịn nổi nữa hay không?!

Hai cánh tay của Palkia lại sáng rực lên một lần nữa. Nhưng lần này... đôi mắt của Palkia lại nhìn thẳng vào Mewt!!!

“Ông ta định lấy mình ra để uy hiếp Tomp!!!” – Mewt hoảng hốt giật mình

- Ông hãy để cho cậu ấy yên đi Palkia! Đây là thử thách của tôi cơ mà?!!! – Tomp hét lên

- Thì đây chính là thử thách cho ngươi đó!... Để xem nếu ta giết chết bạn thân của ngươi thì ngươi có còn “bao dung” nổi hay không nhé?...

Palkia vừa nói vừa đưa tay lên cao...

- KHÔNG!!!

Tomp ngay lập tức gồng mình lên, chuyển thành hình dạng của loài Swampert và dùng hết sức phóng ra một cột nước từ cánh tay còn lại của mình. Cột nước mạnh mẽ đập vào đúng vào cổ tay của Palkia khiến cho Palkia bị khựng lại. Palkia liếc mắt nhìn Tomp rồi nói:

- Thế nào, cuối cùng ngươi cũng phải từ bỏ “lòng bao dung” rồi hả?

- Ông muốn làm gì tôi thì làm, nhưng động đến bạn tôi thì tôi quyết không ngồi yên đâu! – Tomp lại tiếp tục gồng cánh tay của mình lên và vận sức để đề phòng.

Im lặng...

Thế rồi, một tràng cười ha hả của Palkia đột nhiên cất lên và phá tan sự im lặng đó.

- Được lắm! Ngươi đã vượt qua thử thách rồi đó!

Palkia phẩy tay một cái, ngay lập tức từ trong màn đêm vô tận bỗng hiện ra... cánh tay và cái chân bị đứt lìa ban nãy của Tomp. Chúng tự động bay trở lại chỗ cũ trên thân thể của Tomp và tự ráp vào vết cắt. Tomp vừa nghệt mặt ra ngạc nhiên, vừa biến trở lại thành hình dạng của Marshtomp để chân tay của mình liền lại như cũ. Khi lớp ánh sáng bao quanh những vết cắt biến mất thì cũng là lúc chân tay của Tomp đã trở lại hoàn toàn bình thường, Tomp cũng có thể cử động chúng một cách tự nhiên, cứ như thể chúng chưa bao giờ bị cắt đi cả vậy!

- Chiêu thức mà ta dùng có tên là Spacial Rend... – Palkia nói – ...Ban nãy ta không hề dùng nó để sát thương, mà chỉ dùng nó để “tách rời” phần không gian có chứa tay và chân của ngươi đi chỗ khác mà thôi. Điều đó nghĩa là mặc dù ngươi nhìn thấy tay chân của mình bị đứt lìa, nhưng thực ra chúng vẫn luôn liền một thể với ngươi chứ không hề bị tách đi đâu cả!

“Thì ra đó là lý do tại sao mình lại không bị chảy máu hay cảm thấy đau đớn” – Tomp nghĩ thầm, cho đến tận lúc này nó vẫn chưa hết run.

Trong lúc đó thì Palkia trầm ngâm giải thích:

- Ngươi biết không, nước là thứ bản thân nó không hề có hình khối... hình dạng của nó như thế nào là hoàn toàn tùy thuộc vào môi trường xung quanh và các lực tác động lên nó... “Lòng bao dung “ cũng là một thứ như vậy. Một người có tấm lòng bao dung đến tột cùng là người sẵn sàng tha thứ, chấp nhận và bỏ qua mọi chuyện, không nghĩ gì đến mình... không ích kỷ hay thù hận... Vì vậy nên đức tính của “nước” chính là lòng bao dung...

Thế rồi Palkia chỉ tay về phía Tomp, hay chính xác hơn là chỉ vào viên ngọc trai đeo trên cổ Tomp:

- Ngươi có đức tính đó, đức tính của “nước”, vì thế nên Water Heart đã chọn ngươi... Chỉ riêng với “sức mạnh của nước” đã là quá đủ, nhưng ta thì còn cần nhiều hơn thế! Nếu như chỉ biết khoan dung rồi lại khoan dung một cách mê muội, thì đối với ta đó là “nhu nhược”. Không phải lúc nào nhẫn nhịn và lùi bước cũng là lựa chọn tốt nhất. Ta cần một người biết lúc nào cần lui, lúc nào cần tiến. Cũng giống như biển cả, nó có thể chứa đựng và nuôi dưỡng vô vàn sự sống, nhưng chính biển cả cũng có thể mang sức mạnh hủy diệt khủng khiếp... Chính xác thì cái ta cần tìm là phẩm chất của người làm chủ “nước”! Chính vì “nước” vốn vô tri nên người làm chủ nó phải là người có thể thổi linh hồn, ý chí và sức mạnh vào nó... Ta thấy ngươi có thể hứng chịu và chấp nhận mọi đòn tấn công về mình, nhưng ngươi cũng sẵn sàng dốc toàn lực để bảo vệ người khác. Ngươi chính là người xứng đáng với kì vọng của ta!

Thì ra là như vậy... Dù Mewt và Tomp không hoàn toàn hiểu hết ý của Palkia, nhưng ít nhất chúng đều cảm thấy được rằng Palkia thực ra cũng là một người có suy nghĩ sâu sắc. Cảm giác thấp thỏm và bàng hoàng dần dần rồi cũng tiêu tan đi hết, thay vào đó là sự nhẹ nhõm và vui mừng. Vậy là Tomp đã vượt qua được thử thách của Palkia một cách thành công! Bấy giờ Mewtwo mới nói:

- Vậy tôi xin để cậu nhóc này ở lại đây với ông, vì sự an nguy của thế giới bên ngoài, mong rằng ông sẽ tận tình giúp đỡ cho cậu ấy. Chúng tôi chỉ có thời gian là một tuần, tính theo thời gian của thế giới bên ngoài mà thôi. Như vậy liệu có đủ không?

- Ở nơi này thì thời gian không phải là vấn đề. – Palkia nói

- Tốt rồi. Vậy thì phiền ông một tuần sau trả cậu ấy về thế giới bên ngoài, địa điểm là tháp Bell Tower ở Johto. Giờ thì chúng tôi xin cáo từ...

Đợi sau khi Palkia gật đầu một cái đầy vẻ uy nghi, Mewtwo liền dẫn Mewt đi qua cánh cổng nối giữa không gian này và Reverse World. Mewt và Tomp chỉ kịp vẫy tay tạm biệt nhau một cái, rồi cả Mewt và Mewtwo đều biến mất. Khi đó, Palkia mới quay sang nói với Tomp:

- Bọn chúng là loài Pokemon nào vậy? Sao ta chưa hề biết tới nhỉ?

- Ơ... tôi cũng không rõ lắm... Tôi chỉ biết họ là bạn của tôi chứ không quan tâm họ là loài nào... – Tomp ngập ngừng trả lời. Nó không muốn phải kể với Palkia toàn bộ câu chuyện lôi thôi về việc nhân bản vô tính Pokemon và những hệ quả xảy ra sau đó.

- Tên mặc áo choàng trông vậy thôi chứ cũng ghê gớm lắm... – Palkia nói - ...Trong suốt thời gian khi ta đang thử thách ngươi, lúc nào hắn cũng ngấm ngầm chuẩn bị sẵn một đòn tấn công cực mạnh mà ngay cả ta cũng không biết nó là đòn gì... Giả như lúc đó ta mà có chém thằng nhóc kia thật, thì chắc chắn hắn sẽ tung đòn ra ngay...

Chapter 92: Learn By Experiencing


Sau khi ra khỏi vùng không gian riêng của Palkia, Mewtwo và Mewt quay lại Reverse World. Mewt ngay lập tức nhận ra rằng cánh cổng thông giữa hai vùng không gian giờ đã nằm ở một nơi hoàn toàn xa lạ trong Reverse World, bởi vì nơi mà nó bước ra hoàn toàn không hề giống với nơi mà từ đó nó đã bước vào. Điều này cũng hoàn toàn dễ hiểu bởi vì không gian bên trong Reverse World biến đổi liên tục. Đây chắc hẳn chính là lý do tại sao Mewtwo phải nhờ Palkia đưa Tomp về thế giới thực. Ai mà biết một tuần sau cánh cổng này sẽ nằm ở tuốt nơi nào trong Reverse World? Mà Water Heart thì đã ở lại với Tomp rồi, dù có muốn thì Mewtwo cũng chẳng thể nào đến đón Tomp về được.

Tại đây, Mewtwo lại thu Mewt vào trong Poke Ball, nhét vào trong tấm áo choàng để “mang” nó ra khỏi Reverse World, trở về thế giới thực. Điểm đến mà Mewtwo chọn là một nơi rất quen thuộc đối với Mewt... đến nỗi cậu bé phải há hốc mồm ra ngay sau khi được Mewtwo thả ra khỏi Poke Ball:

- Đây chẳng phải chính là nơi mà em đã... được “thức tỉnh” đó sao?!

Đúng vậy. Nơi mà Mewtwo đã đưa Mewt đến chính là một bãi cỏ nằm trên đảo Cinnabar, bên ngoài căn biệt thự mà tại đó Mewtwo và Mewt đã được nhân bản vô tính. Tuy rằng thời gian mà Mewt ở lại nơi này rất ngắn, và từ đó đến giờ cũng đã được một khoảng thời gian khá dài, nhưng Mewt vẫn rất nhớ cảnh tượng nơi đây. Ngôi biệt thự đổ nát, rặng cây táo mọc ở phía xa xa... bãi cỏ xanh bạt ngàn và bầu trời lăn tăn những gợn mây trắng... Khung cảnh này gợi lên cho Mewt một cảm giác bình yên và quen thuộc, đúng như kiểu một người xa quê hương lâu ngày giờ đã trở lại.

- Sao anh lại đưa em đến đây? – Mewt hỏi

- Tất nhiên là để luyện tập!

Mewtwo xem ra không phải là là kiểu người muốn dành ra đôi chút thời gian cho việc bồi hồi tưởng niệm. Thay vào đó, Mewtwo vào thẳng vấn đề luôn:

- Theo ta biết thì ngươi đã có thể dùng Psystrike khá tốt rồi phải không?

- Dạ, cũng... không tốt lắm... – Thấy Mewtwo có vẻ muốn nghiêm túc, Mewt cũng lập tức chỉnh đốn lại thái độ - ...Tất cả những gì em làm là cố gắng tung ra được một chiêu thức mạnh mẽ giống như lần mà anh đã dùng để đối phó với Arceus, nhưng chiêu thức này dường như hơi... quá sức đối với em! Em không thể nào điều khiển nó như ý muốn được!

- Ừm, vậy là ngay cả ngươi cũng chưa thể làm chủ được nó... – Mewtwo khẽ gật gù

- Ý anh là sao? Không lẽ... anh cũng vậy?

- Đúng vậy đấy... Mặc dù chính ta là người sáng tạo ra nó, nhưng ta vẫn chưa thể hoàn thiện được nó. Vấn đề này đã khiến ta phải băn khoăn từ rất lâu... Ban đầu ta cũng giống như ngươi vậy, ta có thể tạo ra một sức mạnh cực lớn, nhưng để điều khiển được nó thì không hề đơn giản chút nào. Càng về sau, ta càng chú tâm vào việc uốn nắn kiểm soát nó, và kết quả là đòn Psystrike của ta càng lúc càng trở nên giống như một đòn Psychic hơn là đòn Psystrike mà ta sử dụng lần đầu tiên! Kết quả đó hoàn toàn không như ta mong muốn... Và cuối cùng, sau một thời gian khá dài, rồi cũng đến lúc ta hiểu được lý do tại sao...

Vừa nói, Mewtwo vừa đưa ngón tay của mình vẽ lên không trung một hình tam giác bằng ánh sáng màu tím hồng:

- Có ba yếu tố cấu thành nên phần “hồn” của một sinh vật, đó là “trí tuệ”, “ý chí” và “cảm xúc”. “Trí tuệ” là điều mà chúng ta có được do tư duy và học hỏi, rất dễ dàng để hình dung và kiểm soát. “Ý chí” là nguồn lực thôi thúc chúng ta hành động, nó có tính tự nhiên nhiều hơn là “trí tuệ”, nhưng vẫn là thứ có thể trau dồi được. Trong ba yếu tố thì “cảm xúc” là cái khó làm chủ nhất, cảm xúc càng sâu thì càng không thể nắm bắt được... Trước đây ta đã từng cấm không cho ngươi sử dụng Aura Sphere vì nó đi ngược lại xu hướng sức mạnh của các Psychic Pokemon, ngươi còn nhớ chứ? Lý do của việc đó cũng chính là nằm ở đây: Aura Sphere thiên về “cảm xúc” hơn, còn các đòn Psychic thì thiên về “trí tuệ” hơn. Muốn làm chủ được cả hai thái cực này thì không phải là việc dễ dàng cho một Pokemon ở trình độ của ngươi lúc đó...

Bất chợt, Mewtwo thu nắm tay lại, và hình tam giác bằng ánh sáng kia cũng co lại theo để trở thành một đốm sáng duy nhất.

- Đòn Psystrike chính là sự tổ hợp của cả ba yếu tố trên! Khi cả “trí tuệ”, “ý chí” và “cảm xúc” cùng đạt đến cực điểm và ở trạng thái cân bằng, nó sẽ tạo ra một chiêu thức vượt trội và kì diệu mà bản thân ngươi cũng đã chứng kiến. Lấy “cảm xúc” làm sức mạnh, lấy “ý chí” làm động lực và lấy “trí tuệ” để điều khiển, nó chính là nguyên lý của Psystrike!

Dứt lời, Mewtwo cũng đồng thời búng một ngón tay của mình ra. Đốm sáng đang lơ lửng giữa không trung kia ngay lập tức bắn vọt đi thành một tia sáng và lướt qua mặt Mewt. Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi khi bị tia sáng ấy lướt qua mặt, Mewt đã có thể lờ mờ cảm nhận được một sức mạnh to lớn ẩn giấu trong tia sáng ấy. Tuy tia sáng ấy sau khi lướt ngang qua Mewt thì phóng thẳng lên trời, nhưng Mewt đoán chắc rằng nếu đập vào đâu đó thì hẳn là nó sẽ tạo ra một vụ nổ lớn!

- Cái mà ngươi vừa nhìn thấy vẫn chưa phải Psystrike thật sự đâu... – Mewtwo lại bất ngờ lên tiếng - ...Vấn đề then chốt của Psystrike chính là ở sự cân bằng của ba yếu tố “trí tuệ”, “ý chí” và “cảm xúc”. Tuy nhiên ngoại trừ lần đầu tiên sử dụng, tất cả những đòn Psystrike về sau của ta đều thiếu một yếu tố, đó là “cảm xúc”...

Khi Mewtwo nói đến đây thì Mewt đã bắt đầu hiểu ra vấn đề. Lần đầu tiên Mewtwo sử dụng Psystrike, bản thân Mewt cũng đã được “nếm qua” nó bằng chính thân thể của mình. Lúc đó, Mewt có thể nhận thấy được những cảm xúc mạnh mẽ của Mewtwo từ trong chiêu thức ấy. Chính từ những cảm nhận đó mà về sau Mewt mới có thể hiểu và sử dụng được Psystrike. Mewt vốn là đứa sống rất tình cảm, vì thế nó có thể dễ dàng bộc phát sức mạnh của “cảm xúc”. Nhưng Mewtwo thì khác... Mewtwo vốn luôn luôn lạnh lùng, trầm tĩnh. Chỉ có những dịp như trong trận đấu với Arceus thì cảm xúc của Mewtwo mới bị kích động lên đến cực điểm, còn bình thường thì hầu như Mewtwo chẳng hề gợn lên một chút cảm xúc nào. Chẳng trách đòn Psystrike của Mewtwo càng về sau lại càng giống đòn Psychic. Thiếu đi “cảm xúc”, Psystrike chỉ còn lại “trí tuệ” và “ý chí”.

- Psystrike của ta không hoàn hảo vì nó bị khuyết mất yếu tố “cảm xúc”, nhưng Psystrike của ngươi cũng không hoàn hảo, bởi vì nó còn thiếu “trí tuệ”! – Mewtwo nói – “Cảm xúc” và “ý chí” có lẽ là hai yếu tố mà ngươi có thừa, tuy nhiên ngươi vẫn còn quá trẻ con và thiếu kinh nghiệm. Đó là lý do tại sao ngươi không thể kiểm soát được đòn Psystrike của chính mình! Khi “cảm xúc” và “ý chí” không được giữ trật tự bởi “trí tuệ” thì chúng sẽ trở thành những ý niệm cực kì hỗn loạn.

Mewt lặng lẽ gật đầu. Mewtwo đã chỉ ra chính xác vấn đề của cậu bé. Mỗi lần Mewt sử dụng Psystrike là một lần nó phải khổ sở, bởi vì chiêu thức ấy cứ như một con ngựa bất kham mà Mewt chỉ có thể điều khiển nó bằng một sợi dây cương làm bằng thun. Thì ra vấn đề chính là ở “trí tuệ”. Trí tuệ phải luôn sáng suốt, vững vàng, cũng giống như dây cương phải chắc chắn thì mới giữ được ngựa. Mặc dù từ trước đến giờ Mewt đã từng tập luyện với rất nhiều người, trải qua rất nhiều trận đấu, nó cũng dần dần trưởng thành hơn, nhưng suy cho cùng cách đánh của nó vẫn mang nặng tính bản năng. Có thể nói hiện giờ Mewt đã khá là mạnh, nhưng “trí tuệ” thì vẫn là một điểm yếu của nó.

- “Cảm xúc” không phải là thứ có thể dễ dàng tự sinh ra như ý muốn, nhưng “trí tuệ” thì lại là thứ có thể trau dồi được. Trong khoảng thời gian một tuần này, điều mà ta muốn ngươi tập trung vào làm chính là rèn luyện “trí tuệ” của mình để hoàn thiện chiêu Psystrike!

Đang nói đến đó, Mewtwo bỗng nhiên dừng lại và ngước mặt lên trời...

- Chúng sắp đến rồi đấy... 


Mewt ngẩn người ra trước sự thay đổi đề tài đột ngột của Mewtwo và cũng đưa mắt về hướng mà Mewtwo đang nhìn. Mewt nhận ra một đám mây trắng như bông đang bay về phía nó với một tốc độ hơi bất thường. Từ phía đám mây này còn phát ra những tiếng rúc rích nho nhỏ... Mewt nheo mắt lại để nhìn cho rõ, và chẳng bao lâu sau, hai mắt nó lại mở căng ra hết cỡ vì ngạc nhiên: Đám mây kia thì ra chính là một tập hợp của những con Jumpluff đang bay túm tụm lại với nhau!!!

Đây không phải là lần đầu tiên Mewt nhìn thấy cảnh tượng này, nhưng chính sự quen thuộc này lại là thứ làm cho nó thấy ngỡ ngàng. Mewt đang nhớ lại những gì đã xảy ra trong ngày đầu tiên nó bước ra khỏi toà biệt thự đổ nát kia... Quả táo, đàn Jumpluff, những con Grimer và Muk, trận chiến đầu tiên của Mewt... Qua câu nói của Mewtwo, Mewt đoán dường như đây không phải là một cuộc gặp gỡ tình cờ, mà Mewtwo đã cố tình đứng ở đây để đàn Jumpluff này. Nhưng chẳng lẽ mục đích mà Mewtwo đưa Mewt đến đây tập huấn chỉ là để gặp lại đàn Jumpluff này và ôn lại kỉ niệm hay sao?

- Ngươi ra chỗ mấy cây táo kia, hái vài quả rồi đưa cho đám Jumpluff đó ăn đi, mau lên.

Đây là yêu cầu kì lạ nhất của Mewtwo mà Mewt từng nghe! Không lẽ dự đoán của Mewt lại là chính xác?! Mewt định hỏi lại Mewtwo cho rõ, nhưng hai chữ “mau lên” của Mewtwo lại khiến cho Mewt ngần ngại. Nó tự nhủ: “chắc chắn anh ấy sẽ không bảo mình làm những việc lãng xẹt đâu”, nên cuối cùng nó cũng thấy yên tâm và im lặng thực hiện yêu cầu của Mewtwo mà không cần biết lý do.

Mewt hồ hởi bay đi hái táo rồi ôm nguyên cả một mớ đến trước mặt đám Jumpluff. Ngay lập tức, giọng nói cao vút và nhí nhảnh của đám Jumpluff liền đồng thanh cất lên:

- Táo! Táo!

Nguyên cả một “đám mây Jumpluff” cùng đồng loạt ùa đến chỗ Mewt như nước lũ. Không lâu sau, Mewt đã bị bao vây bởi vô vàn những khối bồ công anh khổng lồ màu trắng, xen lẫn vào đó là những khuôn mặt béo tròn màu xanh dương cười toe toét. Cảm giác nhồn nhột khi được những con Jumpluff bu xung quanh này thật là quen thuộc và dễ chịu... Mewt chẳng cần phải “bay” nữa, cứ thả lỏng người ra, và toàn thân nó vẫn cứ thế được nhấc bổng lên bởi đám Jumpluff đang bám lấy dày đặc. Trong lúc Mewt đang thảy những quả táo ra khắp mọi nơi cho đám Jumpluff thì thỉnh thoảng, ở đâu đó trong “đám mây” này lại rộ lên những tiếng nói ríu rít. Do chỉ có thể nói được tối đa là hai từ một lần nên cuộc đàm thoại giữa những con Jumpluff này khá là... khó hiểu, nhưng dần dần Mewt cũng nghe ra được: thì ra đám Jumpluff này cũng chính là đám Jumpluff hồi trước, và chúng vẫn nhớ đến việc Mewt đã ra tay giúp đỡ chúng đánh lại bọn Grimer và Muk như thế nào. Kì thực thì người đã đánh đuổi đám Pokemon độc ấy là Mewtwo chứ không phải Mewt, nhưng đám Jumpluff vẫn rất cảm kích trước hành động của Mewt lúc ấy. Lần này gặp lại nhau, không chỉ Mewt mà cả đám Jumpluff kia cũng coi Mewt như một người bạn cũ, và vì thế nên chúng cứ mừng rỡ chí chóe hết cả lên. Điều này làm Mewt thấy thật sự phấn chấn, giống như nó đang được chìm ngập trong niềm vui vậy.

- Làm quen nhau đủ chưa, giờ thì mau bám lấy một con Jumpluff nào đó đi!

Giọng nói của Mewtwo cất lên đột ngột khiến cho Mewt thoáng giật mình. Hóa ra Mewtwo đang đứng ngay ở bên dưới nó và “đám mây Jumpluff”. Hồi trước, sức mạnh to lớn của Mewtwo khiến cho đám Jumpluff thấy sợ hãi và không dám lại gần. Nhưng lần này, có lẽ vì đang khoác trên người tấm áo choàng của Giratina nên sức mạnh của Mewtwo hoàn toàn không thể nhận ra được, đám Jumpluff cũng không cần phải lo lắng bận tâm. Lúc này Mewtwo đang chậm rãi đưa hai tay lên trời và vẽ thành những vòng tròn trong không khí. Dần dần, một cơn gió không biết từ đâu tới bỗng nổi lên và đẩy “đám mây Jumpluff” chuyển động. Chắc mẩm rằng đây chính là việc làm của Mewtwo, Mewt vội vã bám lấy con Jumpluff đang ở gần mình nhất. Lúc bấy giờ, Mewtwo mới nói:

- Việc của ngươi là hãy “lái” con Jumpluff này chuyển động trong cơn gió do ta tạo ra! Ngươi không được bay hay sử dụng bất cứ sức mạnh nào khác, chỉ được bám vào con Jumpluff đó và “lái” nó!

Cuối cùng thì cũng đã có cái gì đó giống với một buổi luyện tập... Mới một phút trước, Mewt còn cảm thấy thích thú với cái cảm giác đong đưa trong cơn gió trên một con Jumpluff. Nhưng bây giờ thì điều đó lại khiến cho Mewt thấy hơi rờn rợn... Không chậm trễ, Mewtwo liền đưa hai tay quét mạnh sang ngang, khiến cho cơn gió cũng đồng thời thổi mạnh hơn. Mewt khẽ giật thót người một cái khi con Jumpluff mà nó đang bám vào bỗng nhiên bay vụt đi rồi đột ngột chuyển hướng phóng thẳng lên cao. Phải chật vật mất một lúc thì Mewt mới có thể xoay người cho con Jumpluff xuôi đúng theo hướng gió được. Bài luyện tập này rõ ràng là không đơn giản.

Đám Jumpluff thì lại quá quen với việc bay trong những cơn gió, nên cơn gió này không hề làm cho chúng hoảng sợ, mà ngược lại, còn khiến chúng rộ lên sự thích thú. Đối với đám Jumpluff thì bài tập mà Mewtwo dành cho Mewt này cứ như một trò chơi vậy. Riêng con Jumpluff mà Mewt đang bám vào, do phải đeo thêm một khối lượng nặng hơn nên nó không thể trôi theo cơn gió một cách tự nhiên và dễ dàng như những con khác. Nó cứ chực văng ra khỏi cơn gió, giống như một người đứng trên nóc của một chiếc xe đang quẹo gấp vậy. Cũng may là đám Jumpluff này rất hiền hòa vui vẻ nên chúng cũng thoải mái để mặc cho Mewtwo và Mewt “đùa giỡn” với chúng.

Sau một thời gian, Mewt cảm thấy cơn gió càng lúc càng mạnh lên và khó đoán hướng đi. Giờ thì nó đã hiểu ra được mối liên hệ giữa bài tập này và việc hoàn thiện chiêu Psystrike: Việc điều khiển con Jumpluff giữa cơn gió này cũng gần giống như việc kiểm soát những dòng năng lượng hỗn độn của Psystrike – đều là dùng những phương tiện mong manh để nương theo những sức mạnh to lớn! Những việc này không phải cứ cố gắng dùng sức là được. Chúng còn còn đòi hỏi phải cực kì khéo léo và tinh tế nữa. Chắc hẳn đó là những điều mà Mewtwo muốn rèn luyện cho Mewt để sau này việc nắm bắt và điều chỉnh sức mạnh của Psystrike có thể trở nên dễ dàng hơn.

Sau khi quan sát đám Jumpluff, Mewt liền phát hiện ra rằng: “chỉ cần nhìn hướng chuyển động của những con Jumpluff ở đằng trước là có thể đoán được hướng gió”. Nhờ có việc này nên trong chốc lát, Mewt cuối cùng cũng đã có thể dự đoán được hướng gió và “lái” con Jumpluff theo một cách thuận lợi. Nhưng bài luyện tập của Mewtwo thì đâu có dễ như vậy! Chỉ trong thời gian ngắn sau, Mewt lại nhanh chóng nhận ra rằng cơn gió mà Mewtwo tạo ra càng lúc càng chuyển động một cách điên loạn. Thế rồi thậm chí, không phải chỉ có một cơn gió duy nhất nữa, mà Mewtwo đã tạo ra tới vài cơn gió cùng đan xen vào nhau một lúc! Ngay cả đám Jumpluff cũng bị tách nhau ra và giạt đi bốn phương tám hướng! Đám Jumpluff vẫn tỏ ra rất hồ hởi với “trò chơi” này, nhưng Mewt thì hiển nhiên là không...

- Được rồi, nghỉ một lúc đã... – Mewtwo đột nhiên dừng lại

Khoảng thời gian sống tại Reverse World dường như đã làm Mewtwo thay đổi khá nhiều... Mewtwo bây giờ không còn là người khắt khe, khó tính nữa. Mewt cứ tập được một lúc thì Mewtwo lại cho nghỉ một lúc, nghỉ xong rồi lại tập tiếp. Kiểu luyện tập này khác hẳn so với hồi trước đây, khi ấy Mewtwo luôn bắt Mewt phải lao vào những bài tập nặng nhọc, thậm chí Mewtwo còn nghĩ: phải đưa Mewt vào hoàn cảnh khó khăn thì Mewt mới bộc lộ được tiềm năng của mình. Nhưng bây giờ, buổi tập huấn của Mewt thì cứ như một buổi vui chơi vậy. Mewtwo giải thích về sự thay đổi này như sau:

- Ta muốn ngươi rèn luyện thêm về “trí tuệ”, nhưng ta biết quá rõ rằng ngươi không thể nào học được theo kiểu nhồi nhét. Ngươi vốn là đứa không thích chịu áp lực, vả lại cách học nhồi nhét và khô cứng cũng khá là khó để ngươi có thể tiếp thu và nhớ lâu. Do vậy, ta đã nghĩ rằng cách tốt nhất để dạy ngươi chính là phương pháp học bằng trải nghiệm. Ta hầu như sẽ không hướng dẫn gì cho ngươi hết, tự ngươi sẽ phải đúc kết lấy câu trả lời và kinh nghiệm cho chính mình. Chỉ có như vậy thì ngươi mới có thể hiểu sâu được vấn đề và việc tập luyện mới có hiệu quả.

Tuy cảm thấy rất thoải mái với phương pháp mới này , nhưng tự Mewt cũng luôn biết rằng nó không thể lười biếng và chìm đắm trong sự thoải mái, suy cho cùng đây vẫn là một buổi luyện tập mà kết quả của nó sẽ ảnh hưởng lớn đến trận chiến sắp tới. Tuy gọi là “vui chơi” nhưng từng giây từng phút, nó vẫn luôn cố gắng tìm cách vượt qua thử thách mà Mewtwo đặt ra. Với tinh thần ấy, càng lúc Mewt càng tiến bộ hơn. Nó bắt đầu quen với cách cảm nhận được sự thay đổi của luồng gió bởi nhiều giác quan, không chỉ bằng mắt, mà còn bằng đôi tai và da thịt của chính mình. Không có một công thức hay qui luật gì cả, hoặc cũng có thể có, nhưng bây giờ thì điều đó đã nằm hoàn toàn trong trải nghiệm của Mewt, và đơn giản là Mewt “biết” vậy, dù nó không thể tự cắt nghĩa ra là nó “biết” cái gì.

Chapter 93: Back to Bell Tower


- Đã đến lúc rồi đấy Mewt... hãy cho ta xem ngươi đã học được gì sau ngày hôm nay!

Khi hoàng hôn bắt đầu rủ xuống thì cũng là lúc Mewtwo “nghiệm thu” thành quả của buổi luyện tập. Mewt nhẹ nhàng xoay cổ tay và chỉnh hướng để con Jumpluff mà nó đang bám theo dần dần đáp xuống mặt đất. Sau một buổi chiều, cuối cùng thì Mewt cũng đã hoàn toàn nắm được cách điều khiển Jumpluff để bay lượn giữa không trung, cho dù Mewtwo có tung ra cơn gió mạnh đến mức nào đi chăng nữa. Cái cảm giác được bay lượn bồng bềnh giữa những cơn gió và một đàn Jumpluff lả lướt vây quanh thật là thú vị. Dù đã đáp xuống mặt đất nhưng Mewt vẫn cảm thấy người mình cứ lâng lâng.

- Hãy tung ra một đòn Psystrike rồi bẻ cong đường đi của nó lên trời cho ta! – Mewtwo nói

Nếu là cách đây một ngày thì điều mà Mewtwo vừa mới nói là một điều bất khả thi đối với Mewt. Hồi trước, chỉ riêng việc điều khiển những luồng sóng năng lượng để không bị vung ra tán loạn mà đi theo một hướng cũng đã là một điều vất vả lớn cho Mewt rồi, chưa nói gì đến việc bẻ cong đường đi của nó. Tuy nhiên, sau bài tập ngày hôm nay thì Mewt đã thấy tự tin hơn hẳn. Nó hít một hơi thật sâu rồi vận sức... Những luồng sóng năng lượng bắt đầu tỏa ra xung quanh nó... Không chỉ có Mewtwo mà cả đám Jumpluff cũng cảm thấy tò mò với chiêu thức này. Chúng lặng lẽ đứng túm tụm về một phía và chăm chú quan sát Mewt chuẩn bị ra đòn.

- HA!!!

Mewt hô lên một tiếng rồi đẩy hai tay về phía trước, trông “ra dáng” hơn hẳn mọi khi. Sức mạnh ồ ạt tuôn ra từ hai tay của Mewt. Dù không chạm xuống mặt đất nhưng sức ép của Psystrike vẫn đủ mạnh để cày nát tung tóe đám cỏ bên dưới đường đi của nó. Thật sự là Mewt sẽ có thể điều khiển được một chiêu thức khủng khiếp đến thế này sao?

Ngay sau khi ra đòn, trong khi tay trái của Mewt vẫn giữa nguyên vị trí, thì tay phải của Mewt dần dần hạ thấp xuống dưới, rồi sau đó lại đưa thẳng ra phía trước... Hành động này của nó không hề được ai chỉ dẫn, mà hoàn toàn là dựa vào cảm nhận. Việc điều chỉnh dòng năng lượng này cũng khá giống với việc lèo lái một con Jumpluff giữa những cơn cuồng phong của Mewtwo vậy, nó đã trở thành một thói quen của Mewt từ lúc nào không biết. Và... nó đã thành công! Dòng năng lượng của Psystrike đang dần dần hướng lên cao, tạo thành một dải sáng màu hồng rạch thẳng qua bầu trời màu xanh tía của hoàng hôn! Thấy vậy, Mewtwo gật đầu đầy vẻ hài lòng:

- Tốt lắm, dừng ở đây được rồi!

Ngay cả việc thu hồi chiêu thức giờ đây cũng đã trở nên dễ dàng hơn đối với Mewt. Nếu như hồi trước đòn Psystrike của Mewt chỉ có thể dừng lại khi cậu bé đã kiệt sức, thì bây giờ chỉ cần nó thả lỏng người ra một chút và tập trung vào việc ngưng luồng sức mạnh lại là những luồng sóng Psystrike cũng dần dần tan biến. Tất nhiên là Mewt vẫn cảm thấy khá mệt do phải tung ra một luồng năng lượng lớn như vậy, nhưng dù sao niềm vui cũng đã nhanh chóng lấp đầy vào sự mệt mỏi đó. Cậu bé thở hắt ra một cái đầy mãn nguyện rồi chạy đến ôm chầm lấy lũ Jumpluff, đúng lúc bọn chúng cũng đang ùa đến chỗ cậu bé, mặt tươi như hoa. (Thực chất thì người đầu tiên mà Mewt muốn chạy đến ôm là Mewtwo, nhưng chỉ cần có một chút tỉnh táo trong đầu thì hiển nhiên là nó sẽ không bao giờ làm vậy)

- Khá lắm, vậy là ngươi đã làm được bước đầu trong việc kiểm soát Psystrike rồi đấy! – Mewtwo nói – Với sự tiến bộ này thì không chỉ đối với Psystrike, mà với bất kì chiêu thức nào khác như Psychic hay Aura Sphere, ngươi đều có thể điều khiển chúng được tốt hơn! Tuy nhiên, như ta đã nói, đây mới chỉ là bước đầu thôi... Muốn làm chủ hoàn toàn được Psystrike thì quan trọng là ngươi phải làm chủ được con người của mình, chứ không phải chỉ dựa vào những cách làm thủ công như thế này đâu!

Một mặt Mewt ngoan ngoãn gật đầu đáp lại Mewtwo, nhưng mặt khác thì nó vẫn đang khấp khởi chơi đùa cùng với lũ Jumpluff. Bọn Jumpluff có vẻ như cũng rất quấn quít với Mewt. Điều này hơi lạ lùng một chút, bởi vì thường thường thì bọn chúng rất sợ hãi và không dám lại gần những kẻ có sức mạnh lớn, mà Mewt thì vừa mới “biểu diễn” trước mặt chúng một chiêu thức với uy lực vô cùng khủng khiếp. Mặc dù Mewtwo không giải thích, nhưng Mewt cũng có thể tự mường tượng ra tại sao... Psystrike vốn sử dụng cảm xúc để làm sức mạnh, mà khi đánh ra đòn vừa rồi, trong lòng Mewt đang tràn ngập những cảm xúc vui vẻ sau một buổi chơi đùa với đám Jumpluff. Điều đó khiến cho đòn Psystrike vừa rồi mang một sức mạnh thân thiện, tươi vui, khác hoàn toàn với đòn Psystrike đáng sợ mọi khi. Chính vì cảm nhận được điều đó nên đám Jumpluff không những không xa lánh Mewt mà ngược lại còn tỏ ra thích thú hơn.


“Đây mới chính là đòn Psystrike mà ta mong đợi, một đòn Psystrike mang sức mạnh của tâm hồn trong sáng và nhân hậu chứ không phải sức mạnh của hận thù và hủy diệt...” – Mewtwo thầm nghĩ

..........

Thời gian một tuần trôi qua rất nhanh. Trong những ngày đầu, Mewt lại tiếp tục được Mewtwo huấn luyện thông qua các bài tập mang tính trải nghiệm. Vào hai ngày cuối cùng, Mewtwo và Mewt mới bắt đầu luyện tập bằng cách đấu đối kháng với nhau. Trong bộ áo choàng của Giratina, Mewtwo chỉ có thể sử dụng được một nửa sức mạnh của mình ở thế giới thực, và như thế có nghĩa là nếu xét về sức mạnh thì Mewt có lợi hơn Mewtwo. Tuy nhiên, những yếu tố khác như tốc độ, kĩ thuật và sự khéo léo của Mewtwo thì vẫn giữ nguyên, vì thế nên ngay cả khi Mewt có nhiều sức lực hơn thì việc đối mặt với Mewtwo cũng không hề dễ dàng... Vào những lúc nghỉ ngơi, Mewt cũng vẫn được Mewtwo đào tạo bằng cách nghe Mewtwo kể lại những trận đấu mà Mewtwo đã từng trải qua. Đa phần những trận đấu đó diễn ra một cách nhạt nhẽo, bởi vì Mewtwo đã chiến thắng quá dễ dàng. Nhưng bên cạnh đó cũng có những trận đấu đã để lại những bài học kinh nghiệm quý giá hoặc những sự đột phá cho Mewtwo. Cứ như vậy, khoảng thời gian huấn luyện này đối với Mewt cứ như một cuộc dã ngoại dài ngày vậy, rất thoải mái và không hề áp lực, nhưng hiệu quả thì cũng không ít.

Rồi cũng đến cái ngày mà mọi người hẹn gặp lại nhau tại Bell Tower. Trước hết Mewtwo phải ghé qua Pinwheel Forest để đón Lucario đi cùng. Sau một tuần tập huấn tại Pinwheel Forest, không biết anh chàng này đã có gì tiến bộ. Thực ra thì ngay khi Mewt nghe nói Lucario sẽ quay lại Pinwheel Forest để luyện tập với Virizion là nó đã thấy lạ lùng rồi, bởi vì Lucario vốn đã theo học với Virizion được ba năm, chẳng lẽ chỉ học thêm một tuần nữa mà có thể tạo ra được đột phá gì khác biệt? Nhưng dù sao, Lucario vốn dĩ cũng đã khá mạnh rồi. Anh ta hầu như đã có đủ mọi yếu tố của một chiến binh xuất sắc, và vì thế cũng chẳng cần phải khổ luyện nhiều như những thành viên khác trong nhóm Alliance.

Khi Mewtwo đặt chân xuống khoảng đất trống phía trước Bell Tower và tung hai quả Poke Ball có chứa Mewt và Lucario ra, điều đầu tiên mà Mewt nhìn thấy, đó chính là gương mặt rạng rỡ của Glaceon và Tomp. Nhìn thấy Mewt và Lucario, cả hai đứa đều tỏ vẻ mừng rỡ, cứ như thể đã qua cả tháng trời rồi. Glaceon đã chờ ở đây suốt từ sáng sớm, vì cô bé biết rằng hôm nay sẽ là ngày các bạn của cô bé sẽ quay lại. Còn Tomp thì cũng vừa mới đến – hay nói chính xác hơn là vừa mới rơi ra khỏi một cái lỗ đen ngòm không biết ở đâu tự mọc ra giữa không trung rồi tự biến mất.

Mewt đang định xáp vào hỏi Tomp về những gì mà cậu ấy đã được học cùng với Palkia, nhưng có một thứ đã ngay lập tức thu hút sự chú ý của nó, đó chính là một chiếc khiên mà Tomp đang đeo trên tay. Chiếc khiên ấy hình tròn và có những miếng vảy lớn màu hồng bao quanh mép, nhìn giống y chang cái thứ đeo ở hai bên vai của Palkia. Ở giữa chiếc khiên có đính một viên ngọc trai màu hồng nho nhỏ, mà Mewt nhanh chóng nhận ra đó chính là Water Heart.

- Cái khiên này là do ông Palkia làm ra và tặng cho tớ đấy! – Tomp nói – Ông ấy nói nó giống y hệt như chiếc khiên mà ông ấy đã làm cách đây hàng trăm năm để tặng cho vị hoàng tử trong truyền thuyết, và cũng có tác dụng không thua kém gì nó!

- Ủa thật hả?! - Nghe nói vậy, cả Mewt và Lucario đều tỏ ra háo hức.

- Cho anh thử một chút xem sao nhé...

Lucario vừa nói vừa rút khúc xương đeo hông ra, kéo dài nó thành một cây gậy rồi quật vào chiếc khiên trên tay của Tomp. Quả nhiên khi cây gậy xương đập vào chiếc khiên thì lực đập của cây gậy bị tiêu biến đi đâu hết, cứ như đem muối đổ xuống biển vậy! Cánh tay của Tomp thậm chí còn không bị xê dịch đi chút nào! Cảm thấy hiếu kì, Mewt cũng thử tung một đòn Psychic vào chiếc khiên để thử khả năng chống chọi của nó trước những đòn tấn công phi vật lý. Nhưng cũng như lần trước, chiếc khiên chặn được tất cả những luồng sóng Psychic của Mewt. Lucario nói:

- Có chiếc khiên này thì tốt quá rồi, sức phòng thủ của Tomp sẽ trở nên rất vững chắc!

- Nhưng nếu Water Heart đem đính vào chiếc khiên này rồi thì cái túi mà nhóm mình hay dùng mọi khi...? – Mewt hỏi lấp lửng, ra vẻ có chút tiếc nuối

- À chuyện đó thì... Ở mặt sau chiếc khiên này ông Palkia có làm thêm một cái nắp, đằng sau cái nắp này cũng có một khoảng không gian đàn hồi vô hạn, giống như của cái túi mà bọn mình hay dùng vậy! – Tomp hồ hởi nói

- Ồ! Ông Palkia đó lúc đầu tưởng vậy mà hóa ra cũng hào phóng ghê! – Mewt trầm trồ


Nói chuyện thêm một lúc, Mewt lại hỏi Glaceon:

- Thế còn Houndoom và bác Tropius đâu rồi?

- Bác Tropius đang ở trên tháp, tính đến nay cũng được ba ngày liền rồi! – Glaceon đáp – Hình như bác ấy đang ở trong giai đoạn quan trọng của việc tu luyện nên chỉ ngồi trong một căn phòng riêng và đóng cửa, ông Raikou nói không ai được làm phiền. Còn Houndoom thì đang ngồi thiền ở đầu bên kia của hồ nước. Để tớ dẫn mọi người ra đó!

- Ể, Houndoom đang ngồi thiền sao, chuyện này có thật không vậy?!

Việc một đứa nhanh nhảu bộp chộp như Houndoom mà lại chịu ngồi thiền kể cũng thật khó tin, nhưng dù sao nó cũng không phải là vô lý, bởi vì thiền định đúng là một phương thuốc rất thích hợp cho tình trạng hiện giờ của Houndoom. Theo lời Glaceon kể thì chính Tropius đã dạy cho Houndoom cách thiền để trấn tĩnh tâm hồn và kiểm soát sức mạnh tốt hơn. Ngoại trừ những lúc tập luyện cùng với Entei, Houndoom hầu như luôn phải dành thời gian cho việc ngồi thiền. Quả thực phải có một nỗ lực và quyết tâm rất lớn thì Houndoom mới có thể theo được phương pháp này.

Khi Glaceon dẫn bốn người kia đến nơi thì Houndoom vẫn đang ngồi yên, hai chân sau bắt chéo nhau, mắt nhắm chặt. Gương mặt của Houndoom như đang toát lên vẻ yên bình của một người tách biệt ra khỏi thế gian, vượt lên trên mọi cám dỗ hay tranh chấp. Thấy Houndoom như vậy, những người kia lại thôi không muốn quấy rầy nữa. Nhưng đúng lúc mọi người đang định quay lưng bỏ đi và để Houndoom lại với không gian bình yên của cậu ta thì bỗng nhiên, một âm thanh kì dị cất lên:

- KKKKKKKKKKHHHHHHHHHRRRRRRRRỪỪỪỪỪỪỪ�� �ỪỪỪỪ...

Mewt, Glaceon và Tomp giật mình quay lại, còn Lucario thì lắc đầu ngao ngán:

- Vậy là rõ rồi...

Đồng thời từ trong cánh rừng, Weavile đột nhiên bước ra, vừa cười vừa nói:

- Cuối cùng thì cũng đến cái ngày bí mật bị lộ ra! Chỉ trách anh bạn của tôi có tiếng ngáy đặc trưng quá thể!

- Sao cơ? Thế hóa ra là từ trước đến giờ...?! – Glaceon dở cười dở mếu

- Thì đúng rồi, thế mọi người nghĩ anh chàng này là ai cơ chứ?

Cùng lúc đó, Weavile chạy đến chỗ Houndoom rồi thổi một luồng hơi lạnh vào mũi của cậu ta. Mũi của Houndoom khẽ động đậy trong giây lát, rồi... hắt hơi một cái. Hai tia lửa xịt ra từ mũi của Houndoom trong lúc Weavile nhẹ nhàng lách người né sang một bên và hí hửng với trò đùa của mình. Không lâu sau, Houndoom lờ đờ mở mắt ra và nhận thấy rằng xung quanh nó đang có khá nhiều người đang nhìn chằm chằm vào mình với đủ mọi loại cảm xúc khác nhau trên khuôn mặt:

- Thì ra từ trước đến giờ cậu toàn ngủ gật đấy hả Houndoom?! – Glaceon nói (giờ thì cô bé đã bắt đầu quen với cái tên mới) – Rồi cả Weavile nữa, sao cậu biết mà vẫn bao che cho cậu ta?!

- A! Mọi người đã quay lại rồi này! Kì huấn luyện của mọi người thế nào? – Houndoom vừa ngái ngủ vừa kiếm cớ thay đổi đề tài

- Đừng có đánh trống lảng với tớ! Tập thiền là một bài tập rất quan trọng với cậu đấy cậu biết không? Chỉ cần cậu học được một nửa cái tính điềm đạm của bác Tropius thôi cũng đã là phước đức lắm rồi! Vậy mà sao cậu không thể chịu khó một chút được hả?!

- Ai nói tớ không chịu khó? Tớ vẫn luôn cố gắng để kéo dài thời gian ngồi thiền đấy chứ? Nhưng cơn buồn ngủ nó cứ tự ập đến, và...

“Đây mới đúng là Houndoom và Glaceon của ngày xưa, cái hồi mà họ vẫn còn là Houndour và Eevee...” – Mewt mỉm cười nghĩ thầm

- Xin lỗi nhé Houndoom! – Weavile nhún vai – Tớ vừa mới bỏ đi chỗ khác được một lúc thì họ đến, thành ra không kịp gọi cậu dậy trước!

Houndoom nheo nheo mắt nhìn Weavile như thể nghi ngờ tính tình cờ của sự cố này, và Weavile cũng thản nhiên nhìn lại Houndoom kèm theo một nụ cười đầy ẩn ý trên gương mặt.

Đúng lúc ấy, từ trên cao, thân hình khổng lồ của Tropius bỗng lù lù xuất hiện và đáp xuống. Theo sau ông ấy là bộ ba Thần thú. Khi nhìn thấy những người khác, Tropius liền nở một nụ cười hiền hậu:

- Vậy là mọi người đã tập hợp đông đủ rồi đấy nhỉ!

- Bác Tropius đã hoàn thành việc tu luyện của mình rồi đấy à?! – Houndoom reo lên như thể vừa mới gặp được một vị cứu tinh - Có thể cho bọn cháu chiêm ngưỡng sức mạnh mới của bác được không?!

- À... cái đó... chưa dùng được Houndoom ạ! – Tropius mỉm cười lắc đầu – Ta vẫn muốn để dành nó cho những lúc thật sự cần thiết hơn... À mà, trong lúc đó thì ta lại rất muốn xem Mewt, Lucario và Tomp đã đạt được những kết quả gì sau khóa huấn luyện của mình đây...

Nhưng Mewtwo bỗng nhiên nói chen vào:

- Thay vì tốn thời gian nói chuyện hay biểu diễn sức mạnh thì các người hãy bắt tay vào tập luyện luôn đi thì hơn, rồi lúc đó các người sẽ tự khắc được chứng kiến thành quả tập luyện của nhau... Nên nhớ là chúng ta chỉ còn hai ngày thôi đấy!

Nhắc đến việc tập luyện thì không khí hồ hởi lại được thổi bừng lên trong lòng mọi người. Nếu là những người khác thì chắc hẳn họ sẽ cảm thấy lo lắng hoặc bị áp lực, chứ khó mà lạc quan được như thế này. Nhưng tất cả những người ở đây đều là những người đã từng trải qua đủ loại nguy hiểm, vào sinh ra tử. Ngay cả trận chiến quyết định vận mệnh của thế giới Pokemon, đối với họ cũng chỉ đơn giản là một dịp nữa để họ lại được kề vai sát cánh chiến đấu bên nhau mà thôi.

Yay, happy your 2nd birthday, TOM

Đúng vậy, 24/2 chính là sinh nhật của TOM, nếu tính theo ngày đầu tiên tui đặt tay xuống bàn phím để viết ra cái fic dài lê thê này 
Lâu rồi kô post đc chap TOM nào, một phần vì phải dồn sức cho event 7 treasures , một phần vì các loại thủ tục ra trường + xin việc , và cũng một phần là vì muốn căn đúng ngày hôm nay post cho nó ý nghĩa 
Để kỉ niệm cho sự kiện này, ở cuối chap này sẽ có 1 cái game vui vui cho mọi người, cả những độc giả của TOM lẫn những người không phải độc giả của TOM  Nhưng nếu bạn là độc giả của TOM thì nhớ là phải đọc xong chap này rồi mới được mở ra đấy nhé 

Chapter 94: The ninth night


Đêm nay là đêm trăng rằm. Ánh trăng bạc thanh thoát rải lên vạn vật một sự bình yên dịu nhẹ. Biết đâu đấy, đêm nay có thể sẽ là đêm cuối cùng sự bình yên này còn tồn tại.

Sau chín ngày tập luyện vất vả, thực lực của nhóm Alliance đều đã được cải thiện đáng kể. Mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng cho ngày mai, còn đêm nay, mọi người sẽ dành trọn nó để nghỉ ngơi. Đêm nay sẽ không có chỗ cho lo lắng hay áp lực. Đêm nay sẽ chỉ có sự bình yên ngự trị mà thôi.

Kể từ lúc bước ra khỏi căn nhà bỏ hoang ở đảo Cinnabar cho đến giờ, chẳng có mấy khi cuộc đời của Mewt được hưởng trọn vẹn hai chữ “bình yên”. Ngày mai cũng lại là ngày diễn ra cuộc chiến khốc liệt nhất, hơn hẳn tất cả những trận chiến mà Mewt đã từng biết tới từ trước đến giờ. Nhưng có lẽ, chính vì như vậy nên đêm nay mới lại là đêm yên bình nhất mà Mewt từng có. Và Mewt muốn dành toàn bộ khoảng thời gian yên bình này bên cạnh những người thân quen của nó, mà đầu tiên chính là Mewtwo.

Mewtwo đang ngồi ngoài ban công của ngọn tháp Bell Tower, đôi mắt nhìn thẳng về phía xa, nửa thì vô hồn mà nửa thì đăm chiêu. Trước đây những lúc Mewtwo đang ngồi yên như thế này, Mewt sẽ không bao giờ dám bắt chuyện. Nhưng hôm nay thì khác:

- Đừng bảo em là anh đang lo lắng cho trận chiến ngày mai nhé!

Lại thêm một điều nữa khác với thường lệ: Mewtwo quay mặt lại và đáp lời của Mewt:

- Không cần phải điệu bộ, muốn nói chuyện thì cứ ngồi xuống đây.

Bị Mewtwo nhìn thấu suy nghĩ nhưng Mewt lại lấy làm hí hửng, ngồi tót xuống bên cạnh Mewtwo. Nhưng Mewt còn chưa kịp nói lời nào thì chính Mewtwo lại là người bắt chuyện trước:

- Ngươi có muốn tiếp tục những chuyện này nữa không?!

- Dạ?!...

- Chắc ngươi vẫn còn nhớ lý do tại sao ngươi lại tham gia vào những chuyện này chứ?... Tất cả xuất phát từ một giao kèo với Arceus, rằng ngươi sẽ phải vượt qua được “Heart Completion” nếu muốn gặp lại và sống yên ổn với ta...

Tất nhiên là Mewt nhớ, nhưng nó vẫn ngẩn tò te không hiểu Mewtwo muốn nói gì.

- ...Từ trước đến giờ ngươi đã rất cố gắng và đã phải chịu đựng đủ mọi gian khổ để thực hiện được mục đích đó phải không? Nhưng bây giờ thì ta đã ở đây rồi, ngay bên cạnh ngươi... Nếu ngươi muốn, ngay bây giờ ngươi có thể gạt qua một bên tất cả những rắc rối này, và đi cùng ta đến một nơi xa xăm nào đó. Thế giới muốn thay đổi thế nào thì mặc xác nó. Và với chiếc áo choàng này trên người, Arceus sẽ không bao giờ biết được gì về chuyện của ta và ngươi, hoặc có khi ông ta sẽ bị xóa sổ ngay ngày mai không biết chừng... Điều mà ngươi mong muốn nhất, ngươi có thể đạt được nó ngay bây giờ... Vậy ý ngươi thế nào?

- Chắc chắn là em sẽ không làm thế! - Mewt cứ buột miệng trả lời trước, rồi mới dần dần nghĩ lý do sau - ...Làm sao em có thể bỏ mặc những người khác để chạy trốn một mình được cơ chứ? Em đã quá rõ tổ chức GARMP gồm những hạng người như thế nào rồi, nếu để thế giới này cho họ kiểm soát... cứ nghĩ đến việc đó là em không thể nào chịu đựng được... Tất nhiên là em rất muốn được trở lại như ngày trước, nhưng em muốn làm việc đó một cách đường hoàng. Bây giờ kể cả anh với em có bỏ đi thì đó cũng đâu có thực sự gọi là yên ổn?...

Sau đó, Mewt ngước mặt lên nhìn Mewtwo và nhoẻn miệng cười:

- Tuy anh hỏi vậy nhưng em thừa biết anh cũng sẽ không làm thế, phải không?

- Tất nhiên rồi! – Mewtwo khẽ nhướn mày – Tuy ta không thích tham gia vào những chuyện không đâu, nhưng chuyện này thì khó mà nói là không liên quan đến ta được. Hơn nữa, Giratina là người có ơn với ta, ta không thể nợ ơn mà không trả. Chí ít thì ta vẫn phải làm điều này vì ông ấy...

Lúc bấy giờ Mewtwo mới từ từ đưa mắt nhìn Mewt:

- Ta chỉ hỏi vậy để xem liệu bao lâu nay ngươi có trưởng thành lên được chút nào không mà thôi, và có vẻ như ta đã không phải thất vọng. Ngươi đã không còn là đứa trẻ suốt ngày nhõng nhẽo bám theo ta nữa rồi, ngươi đã tự biết cách suy nghĩ và lựa chọn con đường của mình. Xem ra chuyện Arceus chia rẽ ta và ngươi cũng có cái tốt của nó...

Đúng lúc đó thì Lucario, Tropius và Tomp bước vào căn phòng nơi Mewtwo và Mewt đang ngồi. Khi nhìn thấy Mewtwo và Mewt đang nói chuyện với nhau, Lucario và Tropius định quay ra ngoài, nhưng Tomp thì lại hoàn toàn không có được sự tế nhị đó. Nó chạy xộc vào và hỏi:

- Hai người có thấy Bộ ba Thần thú ở đâu không?

- Họ đang ở trên tầng cao nhất và cầu nguyện trước quả trứng của Ho-oh... – Mewtwo đáp - ...Nếu các người muốn hỏi họ về trận chiến ngày mai thì để ta nói luôn, họ sẽ không tham gia đâu. Việc phải ở bên cạnh chủ nhân là một trách nhiệm thiêng liêng đối với Bộ ba Thần thú, cho dù trời đất này có sụp xuống cũng vậy. Họ sẽ ở lại Bell Tower, đừng cố thuyết phục họ.

- Ưm... họ làm vậy cũng phải... – Tomp ngập ngừng. Mặc dù biết là như vậy nhưng thiếu đi sức mạnh của Bộ ba Thần thú cũng quả là một điều đáng tiếc.

- Thôi cũng không cần phải quá lo đâu! – Mewt động viên – Với những gì mà chúng ta đã luyện tập suốt những ngày qua, cộng thêm chiếc Water Heart “mới cải tiến”, chúng ta cũng đã đủ mạnh lắm rồi!

- Nó vẫn là Water Heart thôi chứ có phải gì đâu mà “mới cải tiến”... – Tomp cười xuề xòa

Điều mà Tomp nói hoàn toàn là sự thật. Tuy đã có thêm chiếc khiên của Palkia nhưng thực chất vẫn chỉ có viên ngọc trai đính ở giữa chiếc khiên mới là Water Heart. Khác với những Heart bình thường khác, Water Heart, Steel Heart và Ghost Heart không phải do tự tay Arceus tạo ra, vì thế chúng cũng không có khả năng thay đổi hình dạng mỗi khi đổi chủ. Water Heart khi nằm trong tay của vị hoàng tử 600 năm trước hay nằm trong tay của Tomp thì vẫn chỉ là một viên ngọc trai.

- À có chuyện này không biết đã có ai kể với mọi người chưa nhỉ... – Tropius nói - ...Tuy không có Bộ ba Thần thú nhưng trận chiến sắp tới có thể Cresselia cũng sẽ góp mặt đấy!

Cả Mewtwo, Mewt, Lucario lẫn Tomp đều chưa hề hay biết gì về chuyện này, trên gương mặt của mỗi người lại biểu lộ một sắc thái khác nhau. Tropius thấy vậy liền nói tiếp:

- Trong quãng thời gian mọi người đi nơi khác tập luyện, có một hôm Cresselia đã ghé qua Bell Tower, hình như cô ấy muốn xem chuyện của Bug Heart mà cô ấy nhờ vả Ho-oh đã diễn ra như thế nào. Sau khi biết Bug Heart đã về tay Houndoom, cô ấy tỏ ra khá vui mừng, mà thực ra dù là ai trong hai nhóm Alliance và Eeveelutions thì cô ấy cũng đều hài lòng hết. Sau khi nghe câu chuyện về việc Reverse World sắp sụp đổ, cô ấy tỏ ra rất quan tâm. Trước khi rời khỏi đây cô ấy nói sẽ “đi chuẩn bị”. Cresselia đã nói vậy thì chắc hẳn điều đó có ý là cô ấy sẽ góp mặt trong trận chiến sắp tới.

- Ừm... nếu là Cresselia thì chúng ta có thể tin tưởng được... – Mewtwo nói

- Đúng vậy! – Tropius gật đầu – Nghe Bộ ba Thần thú nói thì Cresselia có mối quan hệ rất rộng, lời nói của cô ấy rất có trọng lượng và được nhiều người tin tưởng. Chuyện giữa cô ấy và Ho-oh cũng là một ví dụ. Chúng tôi cũng có quen biết đôi chút với Cresselia, cô ấy thực sự là một người tốt. Hơn nữa, tổ chức GARMP cũng là kẻ địch của cô ấy. Có Cresselia sát cánh cùng chúng ta chắc chắn sẽ là một sự giúp đỡ tuyệt vời.

- Tốt rồi, vào lúc này thì mỗi đồng minh với chúng ta đều là một điều quí giá... – Lucario nói


Nhìn thấy Lucario đang lấm tấm mồ hôi, Mewt liền hỏi:

- Anh lại vừa mới luyện tập thêm đấy à?

- Ừ, đằng nào thì anh cũng không biết làm gì, ngồi mãi một chỗ cũng chán... Thôi thì tập được thêm bao nhiêu hay bấy nhiêu.

- Ngươi không cần phải tự ép mình như thế... – Mewtwo nói - ...Ta nghĩ ngươi cũng tự hiểu nguyên nhân thật sự cho những thất bại từ trước đến giờ của ngươi là gì rồi mà phải không?

Nguyên nhân thật sự cho những thất bại từ trước đến giờ của Lucario? Cả Mewt, Tomp và Tropius đều chưa bao giờ nghĩ về việc này. Mặc dù đúng là Lucario rất mạnh, nhưng từ trước đến giờ những kẻ thù mà cả nhóm phải đối mặt cũng thường là những kẻ xuất chúng. Cho nên ngay cả những lúc Lucario không thể chiến thắng được kẻ thù, những người khác trong nhóm cũng hoàn toàn thông cảm và không hề nghĩ ngợi gì. Chẳng phải Lucario đã luôn cố gắng hết sức mình rồi đấy sao?

Nhưng chính Lucario lại mỉm cười, tuy ánh mắt hơi chùng xuống, và đáp:

- Chủ nhân thật tinh tường, suốt thời gian qua chỉ theo dõi từ xa mà ngài cũng nhìn ra được...

Ngay cả Lucario cũng đã thừa nhận... không lẽ có tồn tại một cái nguyên nhân như vậy thật hay sao?! Trong lúc ba người kia đang băn khoăn thì Mewtwo vẫn nói tiếp:

- Những người khác có thể không nhận ra, nhưng ta thì hiểu rất rõ. Dù sao đó cũng hoàn toàn là lựa chọn của ngươi, ta cũng không thể ép ngươi được...

Mewtwo càng nói càng làm cho Mewt, Tomp và Tropius thấy tò mò. Nhưng dường như có lý do gì đó khiến cho Lucario không muốn tiết lộ điều này với những người khác, biết vậy nên ba người kia bèn giữ im lặng để không phải làm khó cho Lucario. Họ chỉ tự thầm đoán già đoán non trong bụng, nguyên nhân đó rút cục là cái gì?

Đúng lúc đó, Weavile đột nhiên nhảy phắt vào phòng từ ngoài ban công:

- Êu! Có ai muốn tận mắt chứng kiến chuyện tình của đôi bạn trẻ sắp lên đường ra trận không?!

- Là cái gì vậy?... – Mewt ngẩn người ra trước sự xuất hiện đột ngột của Weavile

- Cứ nhìn ra phía hồ thì biết!

Mewt liền nhoài người ra khỏi ban công để nhìn về phía hồ nước đằng trước tòa tháp. Những người khác, ngoại trừ Mewtwo, cũng hiếu kì làm theo. Thì ra ở bên bờ hồ, Houndoom và Glaceon đang đi dạo cùng với nhau. Ngay cả khi quan sát từ khá xa thì những người ngồi trên tháp vẫn có thể nhận ra sự ngượng nghịu của hai người kia.

Thực ra thì thường ngày, những đứa cù lần như Mewt và Tomp có thể không để ý, nhưng Tropius và Lucario thì sớm đã có cảm giác rằng Glaceon và Houndoom, tuy là hai đứa chuyên môn chành chọe nhau nhưng thật ra trong lòng lại có cảm tình với nhau. Những cảm giác đó tuy mới chỉ là phán đoán, và Glaceon cũng như Houndoom đều chưa bao giờ thú nhận điều đó cả, nhưng việc hai đứa dành buổi tối ngày hôm nay để ở bên nhau chắc chắn phải có... ý nghĩa gì đó. Ngay cả Lucario và Tropius cũng tự nhiên cảm thấy có chút tò mò với chuyện này.

- Bọn mình có thể... lại gần một chút để nghe họ nói gì không? – Mewt bắt đầu trở nên tọc mạch hơn bao giờ hết

- Chắc không được đâu, Houndoom thể nào cũng phát hiện ra... – Tomp nói với vẻ... tiếc nuối

- Không sao, tôi có thể nhìn miệng của họ để đoán họ nói gì! – Weavile cười ranh mãnh

Weavile hắng giọng một cái rồi nhái sang giọng khàn khàn của Houndoom:

- “Đêm nay trăng đẹp quá nhỉ...”

Mewt và Tomp cười lăn ra sàn. Lucario thì ngán ngẩm lấy tay vuốt mặt. Cùng lúc ấy, từ phía xa Glaceon cũng mở miệng nói câu gì đó đáp lại. Weavile lại nhái sang giọng của Glaceon:

- “Thế đêm nay ngoài trăng ra cậu còn thấy cái gì đẹp nữa không?...”

- “Có chứ... mặt hồ lung linh, rừng cây tĩnh mịch, tất cả đều rất đẹp...”

- “Thế thôi à?...”

- “Gớm ý cậu muốn tớ khen cậu đẹp thì cứ nói thẳng ra xem nào...”

- “Thì chẳng phải ngay từ lúc khen trăng là cậu đã có ý sẽ khen tớ rồi hay sao?...”

Một mình Weavile nhái lại cuộc đối thoại của Glaceon và Houndoom với hai âm thanh, hai giọng điệu. Không biết Weavile có nhái lại chính xác không nhưng hình như cũng có vẻ khớp. Mewt và Tomp phải lấy hết sức che miệng, hoặc có lúc phải chạy tuốt vào trong phòng để tránh cho tiếng cười phát ra quá to và làm cho hai người kia nghe thấy. Lucario thì nhăn hết cả trán lại, không ra cười, không ra mếu. Chỉ có Mewtwo là vẫn hoàn toàn dửng dưng, còn Tropius thì chỉ nở một nụ cười tủm tỉm bí hiểm như mọi người vẫn thường thấy ở ông ấy.

- Đến đoạn cao trào rồi! – Weavile đột nhiên vẫy vẫy tay gọi những người khác chú ý

Thì ra hai người kia đã ngồi xuống bên bờ hồ, và Glaceon đang... ngả người vào Houndoom!

- “Nếu trận chiến ngày mai chúng ta chiến thắng, thì sau đó cậu sẽ làm gì?” – Weavile nhái giọng của Glaceon

- “Thì tớ sẽ... sống bên cậu trọn đời, và chúng ta sẽ sinh thật nhiều con cái...”

Sau khi Weavile đọc lên câu trả lời của Houndoom, thay vì cười ngặt nghẽo như vừa nãy, Mewt và Tomp lại cùng mở trố mắt ra. Còn khác với hai đứa kia, Lucario không mở trố mắt mà nheo mắt:

- Cái câu này... là bịa phải không?

Weavile còn chưa kịp trả lời thì Tropius đã nói trước, miệng vẫn cười mỉm:

- Thôi đi hơi xa rồi đấy, dừng lại ở đây thôi... Mọi người cũng cứ để cho Glaceon và Houndoom được tự nhiên đi...

Tropius nói xong thì quay bước lui vào trong, vẫn giữ nụ cười bí hiểm trên khuôn mặt. Tiếp bước theo đó là Mewtwo. Phải mất vài giây sau, Mewt và Tomp vẫn còn ngẩn ngơ:

- Ơ thế... hóa ra từ nãy đến giờ toàn là Weavile... xuyên tạc à?

Giờ thì đến lượt Weavile cười rúc rích. Rõ ràng từ nãy đến giờ toàn là Weavile bày trò ra cả. Trong lúc Mewt và Tomp đang đứng ngẩn tò te ra thì Lucario cũng nói:

- Bác Tropius nói đúng đấy, chúng ta đừng nên tọc mạch nữa làm gì...

Thế rồi Lucario cũng tiếp bước Tropius và Mewtwo đi vào trong. Mewt và Tomp rút cục cũng tự nhận ra sự vô duyên của mình, bèn lững thững theo sau. Riêng chỉ có Weavile là còn nán lại thêm giây lát, nhìn hai hình bóng đằng xa đang dựa lưng vào nhau và thì thầm:

- Ôi dào cái đôi này...

Weavile chỉ nói lấp lửng như vậy rồi cũng bỏ vào trong tháp, để lại Glaceon và Houndoom ngồi bên nhau dưới ánh trăng mà lúc này bỗng trở nên ấm áp hơn bao giờ hết. Cứ thế, sự yên bình của đêm nay như được trải dài ra đến tột cùng...



Chapter 95: Warm up



Khi Mewtwo đưa Mewt và những người khác đến bờ biển của thành phố Celadon, nơi tòa nhà trụ sở chính của tổ chức GARMP cư ngụ, thì ngay lập tức Mewt đã bị ấn tượng bởi sự to lớn, hoành tráng của tòa nhà. Xung quanh tòa nhà cao ốc cũng lại là một diện tích rất rộng, với một số khu xưởng kĩ thuật, nhà kho, gara ô tô... Cũng giống như trụ sở của GARMP ở Sinnoh, trụ sở này đã được ngụy trang và trông bề ngoài chẳng khác nào trụ sở của một tổng công ty nào đó nằm bên rìa của thành phố Celadon, chẳng ai nghĩ đây lại là cơ quan đầu não của một tổ chức bí mật. Mà có khi đây lại là một tổng công ty nào đó của GARMP thật, bởi tổ chức GARMP luôn có những “nghề tay trái”, vừa để che mắt thiên hạ, vừa để thu về nguồn lực tài chính chi trả cho những hoạt động của tổ chức.

Khi Mewt và mọi người đến chỗ hẹn trước với nhóm Eeveelutions – một đồi thông gần bờ biển – thì nhóm Eeveelutions đã có mặt sẵn ở đó. Khác với trận chiến giành Flying Heart hồi trước, lần này hai nhóm Alliance và Eeveelutions sẽ không hành động riêng rẽ, mà sẽ cùng hợp tác với nhau để chiến đấu. Mặc dù vốn dĩ hai nhóm này là đối thủ của nhau trong việc truy tìm và thu thập các Heart, nhưng sau rất nhiều những sự việc, hoàn cảnh, và cũng vì cả hai nhóm đều có một kẻ thù chung nên bây giờ điều đó đã thay đổi. Tuy ngoài mặt họ vẫn xem nhau như người ngoài, nhưng trong lòng họ thì đã ngầm coi nhau như chiến hữu.

Xem chừng nhóm Eeveelutions cũng đã luyện tập khá kĩ lưỡng trong mười ngày vừa qua. Nếu cả hai nhóm cùng hợp lực lại thì hẳn là sẽ tạo thành một sức mạnh đáng kể. Nhưng liệu họ đã đủ mạnh để có thể công phá được Trụ sở chính của GARMP này hay chưa?

Mà xem ra kế hoạch của Mewtwo cũng không đòi hỏi phải liều lĩnh đến thế:

- Các ngươi không cần phải liều mạng tấn công làm gì cả, chỉ cần chiến đấu cầm chân với bọn họ ở vòng ngoài thôi... Nhân lúc đó, ta và Weavile sẽ lẻn vào trong và cứu Giratina ra, rồi tất cả chúng ta cùng rút quân.

- Ủa, em cứ tưởng chúng ta sẽ đấu một trận sống mái với họ chứ?! – Mewt nói

- Chẳng việc gì phải làm thế, bởi vì nếu muốn ngăn chặn sự sụp đổ của Reverse World thì chỉ cần cứu Giratina ra để ông ta quay trở lại chỗ của mình là được rồi. – Mewtwo dửng dưng đáp – Dù sao các người cũng đừng nghĩ rằng chuyện này sẽ đơn giản. Ta chắc chắn lực lượng của GARMP ở đây sẽ mạnh hơn so với các chi nhánh khác nhiều. Chỉ riêng việc cứu Giratina ra cũng đã là khó khăn lắm rồi, các người còn tưởng sẽ san bằng được cái Trụ sở chính này luôn hay sao?

- Hì, một mình tôi đã dẹp được nguyên cả cái chi nhánh Johto của bọn chúng rồi, giờ lại thêm chừng này người nữa thì chắc cũng đâu có vấn đề gì!... – Houndoom cười

Nhưng Glaceon đã nói chen vào ngay:

- Không được, cậu đừng có quên mỗi lần cậu ra đòn là mạng sống của cậu lại bị giảm đi một phần đấy! Kế hoạch của anh Mewtwo như vậy là đúng rồi. Nếu cứu được Giratina thì sau này chúng ta sẽ có thêm nhiều thời gian và cơ hội, tội gì phải liều mạng ngay hôm nay?

Houndoom nhún vai rồi cười “Hì” một tiếng. Thực ra thì Houndoom chỉ nói đùa một chút mà thôi, và Glaceon có thể cũng biết điều đó, nhưng cô bé vẫn tỏ ra rất nghiêm túc. Sự việc này gợi cho những người khác bất chợt nhớ lại câu chuyện của tối hôm qua, và đồng thời cũng khơi lên đôi chút tò mò cho những người như Mewt hay Weavile. Không biết liệu tối hôm qua chuyện tình cảm của đôi bạn này có để lại được dấu ấn nào không, mà đến hôm nay thái độ của cả hai vẫn cứ y như cũ.

- Ta nói rằng các người không cần phải liều mạng không có nghĩa là các người có thể xem nhẹ chuyện này... – Mewtwo nói, phớt lờ Houndoom và Glaceon - ...Lực lượng mà GARMP hiện đang có ở Trụ sở này chính xác là bao nhiêu chúng ta còn chưa biết, nên phải luôn luôn đề phòng những trường hợp xấu nhất. Thêm vào đó, kể cả nếu hôm nay chúng ta có cứu được Giratina ra, nhưng một khi tổ chức GARMP vẫn còn thanh kiếm Steel Heart trong tay thì những rắc rối như thế này rồi vẫn sẽ lại tái diễn. Nói tóm lại, mọi sự chuẩn bị của chúng ta từ trước tới giờ đều không phải là thừa đâu.

Nghe Mewtwo nhắc lại về mức độ nghiêm trọng của sự việc, trong lòng Mewt bất chợt lại thấy lo lo, nhưng không phải là lo cho nó:

- Chỉ có anh và Weavile đột nhập vào Trụ sở đó thì có vẻ nguy hiểm quá, hay là để mấy đứa bọn em đi cùng được không?

Nếu là trước kia thì sự lo lắng của Mewt dành cho Mewtwo có vẻ hơi thừa thãi, nhưng lúc này thì sự lo lắng đó lại có cái lý của nó. Bên trong tấm áo choàng của Giratina, Mewtwo chỉ có thể dùng một nửa sức mạnh của mình. Nhưng Mewtwo cũng không thể cởi tấm áo choàng ra, bởi vì ngay từ ngày đầu tiên Mewtwo bước chân vào Reverse World, Arceus đã đặt một lời nguyền lên Mewtwo để Mewtwo không thể quay trở lại thế giới thực được nữa. Tất nhiên Mewtwo cũng tự biết được giới hạn này của mình, nhưng kể cả vậy thì Mewtwo vẫn không thay đổi quyết định:

- Tổ chức GARMP đã biết mặt của tất cả các người rồi, nếu như thấy thiếu ai đó trong số các người thì chắc chắn họ sẽ nảy sinh nghi ngờ ngay. Chỉ có ta và Weavile là bọn họ không hề biết tới và đề phòng, nên chỉ có hai chúng ta mới có thể làm được việc này mà thôi.

Thế rồi không nấn ná thêm nữa, Mewtwo ngoắc tay gọi Weavile và nói với những người còn lại:

- Bây giờ hai người bọn ta sẽ đi dò la trước và tìm cách đột nhập vào tòa nhà kia. Nửa tiếng nữa, các ngươi hãy tấn công trực diện ở vòng ngoài của tòa nhà, cố gắng lôi kéo được càng nhiều kẻ địch càng tốt. Khi nào bọn ta cứu được Giratina ra thì sẽ ra hiệu để tất cả rút lui.

Sau đó Mewtwo và Weavile cùng lướt ra khỏi rừng thông một cách mau lẹ như hai bóng ma.

- Sao nãy giờ vẫn chưa thấy cô Cresselia đâu nhỉ... – Houndoom nói - ...Không biết liệu nửa tiếng nữa thì cô ấy đã đến chưa?

- Dù cô ấy không đến thì chúng ta vẫn phải tiến hành kế hoạch thôi. Càng để lâu thì thời điểm Reverse World sụp đổ càng đến gần, chúng ta không thể cứ đợi cô ấy được. – Lucario lắc đầu

..........

Nửa tiếng sau... Cresselia vẫn chưa xuất hiện.

- Đến giờ rồi, chúng ta xuất phát thôi! – Umbreon là người đầu tiên thúc giục mọi người

- Tiếc thật, không hiểu cô Cresselia “chuẩn bị” gì mà lâu vậy?... – Mewt thở dài

- Không sao đâu. – Tropius an ủi – Cresselia đã nói rồi, chắc chắn cô ấy sẽ không làm ngơ trước chuyện này đâu.

Cũng chẳng thể làm gì khác, Mewt bèn theo chân mọi người tiến ra khỏi khu rừng thông, lòng thầm hi vọng rằng Cresselia sẽ đến kịp lúc.

Khi cả hai nhóm đã gần đến khu vực trụ sở chính của GARMP, Houndoom nói:

- Giờ thì... thế nào đây? Cứ ào ào tấn công thôi à?...

- Đương nhiên... – Umbreon lúc lắc đầu khởi động - ...Trước hết cứ làm một màn chào hỏi ấn tượng cái đã...

Ngay lập tức, Umbreon gồng người lên và khạc ra một dòng lửa màu tím đen có kích thước vô cùng lớn. Dòng lửa bay thẳng về phía cánh cổng ra vào của khu vực trụ sở chính và làm cho nó nổ tung, hất tung hai cánh cổng về phía bên trong. Sau đó, Umbreon liền xông lên trước dẫn đầu nhóm Eeveelutions vượt qua cánh cổng một cách đầy khí thế. Nhóm Alliance cũng lập tức theo sau.

- Đúng rồi, cứ đánh thôi, cần gì phải nghĩ ngợi nhiều phải không?... – Houndoom nhe răng cười

- Người khác thì không, nhưng cậu thì phải cân nhắc nhiều trước khi đánh đấy! – Glaceon lại lên tiếng nhắc nhở



Chỉ vài giây sau khi hai nhóm Eeveelutions và Alliance vượt qua cánh cổng, ngay lập tức, lực lượng an ninh của tổ chức GARMP đã chạy túa ra từ khắp mọi nơi và đứng chặn trước mặt những kẻ xâm nhập. Tuy nhiên, với thực lực của hai nhóm hiện giờ thì những tên linh quèn đó không phải là trở ngại gì lớn. Chỉ là vì số lượng của kẻ địch đông hơn hẳn nên việc đột phá vào bên trong cũng bị chậm lại đôi chút. Những tia sét, những quả cầu lửa và những vệt sáng lóa lên khắp nơi. Hai nhóm Alliance và Eeveelutions cứ thế hùng hổ tiến vào, trong khi các thành viên của GARMP cũng như những Pokemon của họ liên tiếp bị đánh bật.

Nhưng khi hai nhóm mới chỉ tiến được nửa đường trước khi đến được tòa nhà chính thì đột nhiên, có một luồng hơi lạnh buốt ập xuống từ phía trên đỉnh đầu của họ khiến cho họ phải tức tốc tản nhau ra để đề phòng. Một thân hình khổng lồ từ từ đáp xuống ngay giữa đội hình của hai nhóm Alliance và Eeveelutions... Đó là một con rồng với đôi mắt vàng khè hung tợn và một thân hình trông như thể được làm từ những khối băng màu xanh và xám... Cưỡi trên lưng con rồng ấy là một người phụ nữ tóc vàng thắt bím, tay cầm một thanh kiếm màu bạc, trông rất oai vệ.

- Là mụ sao?!... – Lucario trợn trừng mắt khi nhìn thấy người phụ nữ kia

Trên đời này chắc chỉ có một người mới có thể khiến cho Lucario cảm thấy phẫn nộ đến thế... Đó chính là Aureola, Đại tá chỉ huy tổ chức GARMP ở chi nhánh Unova, và cũng là kẻ cách đây hơn một năm đã bắt cóc em trai của Lucario!

- Đây chính là những con Pokemon chống đối lại chúng ta mà mọi người vẫn hay đồn thổi đây sao?... Quả là cũng có bản lĩnh đấy chứ?... – Aureola nở một nụ cười tự tin

Từ phía tòa nhà trụ sở chính của GARMP lại có thêm hai cái bóng nữa bay ra. Cả hai cái bóng này nhóm Alliance đều đã từng chạm trán, một là Đại tá Cloud cưỡi trên lưng con Skarmory của hắn ta, và một là Darkrai!

- Các Đại tá của các chi nhánh khác đều đang tập trung hết tại Kanto này sao?! – Leafeon tỏ vẻ lo lắng

Các Đại tá của GARMP đều là những huấn luyện viên có tài, việc họ có mặt ở đây hiển nhiên sẽ khiến cho kế hoạch giải cứu Giratina trở nên khó khăn hơn. Nhưng đó vẫn không phải là điều đáng lo ngại nhất... Điều đáng lo ngại nhất là ở chỗ, nếu như các Đại tá của tổ chức GARMP đều tập trung hết tại nơi này và vào đúng cái dịp này, thì điều đó rất có thể là do sự kiện Reverse World sắp sụp đổ cũng đã được tổ chức GARMP biết tới. Xem chừng bọn họ thực sự đã lên kế hoạch đón đầu Arceus nên mới phải huy động một sự chuẩn bị công phu như thế này!

- Vậy là trường hợp xấu nhất mà Mewtwo nói tới đã xảy ra thật rồi... – Tropius lặng lẽ thở dài

Còn về phía ba Đại tá của GARMP, họ không hề cảm thấy e ngại trước sự xuất hiện của những kẻ phá đám, mà ngược lại còn tỏ ra khá hào hứng:

- Hai người thấy thế nào, chúng ta vẫn còn mấy phòng luyện tập đang bỏ trống đấy! Hai người có muốn khởi động một chút để chuẩn bị cho sự kiện tối nay không? – Đại tá Cloud nói

- Cũng được thôi! – Aureola đưa tay hất tóc – Đằng nào thì chúng ta cũng đang rảnh, mà đám nhân viên thì chẳng đủ sức để đấu với những con Pokemon này đâu. Chuyện này cứ do ba chúng ta xử lý là được rồi, còn đám nhân viên thì để họ tiếp tục với công việc chuẩn bị.

- Tôi cũng đồng ý... – Darkrai nói gọn lỏn

- Được, vậy mỗi người chúng ta sẽ đấu với bốn đứa bọn chúng nhé! – Cloud cười lớn và tung ra một quả Poke Ball

Một con Alakazam hiện ra từ quả Poke Ball. Hiểu ý chủ nhân, hắn liền đưa hai chiếc thìa trên tay gõ gõ vào với nhau. Ngay lập tức, cả hai nhóm Alliance và Eeveelutions, cũng như ba Đại tá của tổ chức GARMP liền được bao trùm bởi một quầng sáng màu xanh kì bí. Hai nhóm Alliance và Eeveelutions chợt cảm thấy dường như mặt đất dưới chân họ đang biến mất, và họ đang bị lơ lửng giữa không trung, nhưng do quầng sáng bao quanh họ quá chói mắt nên họ không thể nhìn thấy gì cả. Một lúc sau, cảm giác của họ lại trở về bình thường, và quầng sáng bao quanh họ cũng dịu đi...

Mewt nhận thấy nó đang ở trong một căn phòng kín như bưng, bên cạnh nó là Umbreon, Jolteon và Leafeon, ngoài ra... không thấy một ai cả!

À không, thật ra trước mặt Mewt vẫn còn một con Pokemon khác, chỉ là con Pokemon ấy gần như cũng hòa luôn vào trong bóng tối của căn phòng nên nhất thời Mewt không nhìn ra... Đó là Darkrai.

Darkrai đưa tay gạt một cái cầu dao đặt trên tường. Ngay lập tức, hệ thống đèn của căn phòng liền sáng bừng lên. Darkrai chậm rãi nói:

- Con Alakazam của Cloud cũng biết chọn đúng đối thủ cho ta đấy chứ...

- Các ông đã làm gì với những người khác rồi?! – Mewt hỏi

- Mấy đứa kia cũng được Alakazam dùng Teleport đưa đến những căn phòng luyện tập khác rồi. Rồi chúng cũng sẽ được Aureola và Cloud xử lý thôi. Còn các ngươi... là phần của ta...

Darkrai vừa nói vừa làm hai quả Poke Ball hiện ra từ lòng bàn tay. Xem ra Mewt sắp phải chiến đấu mà không có người bạn nào trong nhóm Alliance ở bên cạnh.

- Có vẻ như đây là một căn phòng luyện tập được đặt trong lòng đất, bên dưới tòa nhà trụ sở chính... – Umbreon vẫn tỏ ra bình tĩnh quan sát xung quanh - ...Nếu như đánh bại được Darkrai thì chúng ta sẽ có thể tấn công vào tòa nhà trụ sở chính ngay sau đó.

Nghe Umbreon nói vậy, Mewt liền hít một hơi thật sâu để tự trấn an mình. Mặc dù Darkrai rất mạnh, nhưng chỉ một mình Darkrai và các Pokemon của ông ta thì cũng không đến mức quá đáng sợ - Mewt hi vọng thế. Không có những người bạn trong nhóm Alliance ở đây, nhưng Umbreon và các thành viên của nhóm Eeveelutions thì cũng rất đáng tin cậy. Mewt tự nhủ phải cố gắng phá được cửa ải của Darkrai để có thể mau chóng đến hợp sức với những người khác. Trong lòng Mewt lúc này đang thầm cầu nguyện cho tất cả mọi người, cả Mewtwo và Weavile, đều sẽ vượt qua được chuyện này một cách êm thắm.
\

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến