Thứ Tư, 10 tháng 7, 2013

Chapter 101: Marowak and Lucario



Trong ký ức của Lucario, sư huynh của anh ta – Marowak, luôn là một vị sư huynh thân thiện và đáng kính nể. Và sự thật cũng đúng là như vậy. Hai huynh đệ ấy, cùng với sư phụ Virizion của họ và Riolu em trai của Lucario, đã từng có một năm cùng chung sống và luyện tập với nhau rất hòa thuận. Trong một năm ấy, Marowak luôn hoàn thành bổn phận của một đệ tử chăm chỉ, một vị sư huynh mẫu mực, thậm chí cũng rất gần gũi với nhóc Riolu. Đó thật sự là một khoảng thời gian rất vui vẻ, và Marowak cũng đã sống rất chân thành. Mọi chuyện chỉ thay đổi kể từ sau một cú sốc...

Cách đây hai năm, một trận đấu đã diễn ra giữa Marowak và Lucario, người chiến thắng sẽ được sư phụ của họ truyền lại cho kiếm chiêu huyền thoại “Sacred Sword”. Vốn dĩ vào thời điểm đó, khả năng thắng nghiêng về phía Marowak nhiều hơn, bởi Marowak đã theo học với Virizion trước Lucario một năm, và thực lực cũng cao hơn Lucario một bậc. Tuy nhiên, sau cuộc gặp mặt tình cờ với Mewtwo và được Mewtwo dạy cho cách sử dụng Aura Sphere, Lucario đã có nhiều tiến bộ, để rồi giành được chiến thắng một cách suýt soát trước Marowak. Đây thật sự là một kết quả bất ngờ, và cũng là một cú sốc đối với Marowak.

Vẫn biết đời người phải có lúc thắng lúc thua, Lucario cũng đã chiến thắng bằng năng lực của mình và hoàn toàn xứng đáng, nhưng nhất thời Marowak vẫn chưa thể chấp nhận nổi chuyện ấy. Marowak trước giờ vẫn luôn tự tin với thực lực của mình, vậy mà giờ lại bị sư đệ của mình vượt mặt. Sau khi được học Sacred Sword, chắc hẳn Lucario sẽ còn bỏ xa Marowak hơn nữa. Dần dà, trong lòng Marowak bắt đầu âm thầm nảy sinh sự đố kị. Tất cả chỉ vì “cái tôi” – trở ngại lớn nhất của mỗi người, nhưng cũng lại là điều không dễ gì nhận ra được.

Virizion mở ra cuộc so tài nọ vốn chỉ để tạo động lực cho hai huynh đệ nỗ lực phấn đấu mà thôi, chứ còn chiêu Sacred Sword chẳng nhất thiết gì chỉ được truyền lại cho một người. Nếu thấy Marowak có đủ tư cách, sau này Virizion cũng sẽ sẵn sàng truyền lại kiếm chiêu ấy cho cả anh ta. Nhưng không ngờ cuộc so tài ấy lại vô tình gây ra một vết sẹo tinh thần trong Marowak - một vết sẹo đáng lẽ ra chẳng có gì nghiêm trọng, nhưng Marowak đã tự làm cho nó sâu hơn. Marowak không cam tâm phải chịu sự thua kém này, và anh ta nghĩ dù có tiếp tục ở lại theo học Virizion nữa thì cả đời anh ta cũng không thể vượt lên khỏi Lucario được. “Mình cần phải tự tìm lấy một con đường riêng, mình phải có cách riêng để mạnh hơn cả Lucario kể cả khi mình không được học Sacred Sword!” – Marowak đã nghĩ vậy. Và đó là lý do anh ta quyết định khăn gói ra đi.

Với lý do “tự tìm lấy một con đường rèn luyện riêng để mạnh lên” của Marowak, Virizion tuy có buồn nhưng cũng đành chấp nhận để cho người học trò của mình xuất môn. Lucario cũng vậy. Họ đều nghĩ rằng đây có thể sẽ là một trải nghiệm bổ ích cho Marowak, chứ chẳng ai nghĩ quyết định này thật ra xuất phát từ lòng đố kị. Mà ngay cả Marowak lúc ấy cũng vậy. Trước khi rời đi, anh ta vui vẻ tặng lại cho Lucario khúc xương của mình, vừa để Lucario có vũ khí thuận lợi cho việc học Sacred Sword, vừa để làm kỉ vật. Nhưng bản thân Marowak cũng không nhận ra rằng, thực ra trong lòng anh ta, tình huynh đệ giữa hai người sớm đã bị rạn nứt và không bao giờ có thể trở lại như trước được.

Chỉ đến khi Marowak bắt đầu cuộc sống đơn độc và tự tập luyện thì sự đố kị ấy mới bắt đầu hiện ra rõ nét hơn. Tuy nói là “tự tìm lấy cách rèn luyện riêng của mình”, nhưng thực chất Marowak chỉ toàn tập trung tìm cách phá giải Aura Sphere và Sacred Sword. Rõ ràng là Marowak vẫn luôn nung nấu mong muốn được tái đấu với Lucario một trận quyết định. Nó đã trở thành một mục tiêu bắt rễ sâu vào tâm trí của Marowak. Trận quyết đấu giữa Lucario và Marowak ngày hôm nay thực ra đã được xác lập sẵn từ tận thời điểm ấy, và vì trận đấu này, Marowak đã bỏ ra không biết bao nhiêu thời gian và công sức luyện tập, hòng có thể lấy lại chiến thắng khỏi tay Lucario.

Nhưng nếu nói rằng tất cả đều là một kế hoạch đã được sắp đặt sẵn thì cũng không đúng lắm. Sự việc sẽ không thể diễn ra như thế này nếu như không có cuộc gặp mặt tình cờ giữa Marowak và Đại tá Aureola. Khi Marowak gặp Aureola, một người phụ nữ vừa am hiểu về Aura, vừa giỏi kiếm thuật, lại có thế lực lớn, Marowak đã cảm thấy không còn người nào trên đời này có thể giúp đỡ anh ta nhiều hơn là Aureola. Marowak ngay lập tức xin được đầu quân cho Đại tá Aureola, và đổi lại, anh ta muốn được Aureola chỉ giáo và giúp sức để có thể hoàn thành tâm nguyện chiến thắng Lucario của mình. Đại tá Aureola cũng khá ưng ý với năng lực của Marowak, tuy nhiên, mụ nào phải kẻ dễ dàng chấp thuận yêu cầu của người khác như vậy. Để có được sự đồng ý của Aureola, Marowak vẫn còn cần phải đưa ra một điều kiện nữa...

..........

- Sư huynh... có phải huynh định nói rằng việc Đại tá Aureola bắt cóc Riolu một năm trước... có liên quan đến huynh?!

Trở lại với hiện tại, Lucario đang đứng gần như chết lặng khi nghe thấy Marowak nhắc đến Riolu... Chưa bao giờ Lucario lại nghĩ rằng vụ bắt cóc Riolu lại có quan hệ dây mơ rễ má gì với Marowak, nhưng bây giờ, khi nhìn thấy Marowak đang đứng trong hàng ngũ của Đại tá Aureola, thì Lucario không thể nào ngăn cản được những ý nghĩ đáng sợ cứ liên tục lóe lên trong đầu. Phải rồi... Bây giờ Lucario mới chợt nghĩ, việc Riolu sở hữu một nguồn Aura khổng lồ bẩm sinh vốn là việc rất ít người biết, vậy làm thế nào mà Đại tá Aureola lại biết được, và lại còn ra tay một cách rất nhanh gọn như thể đã lên kế hoạch từ trước nữa? Phải chăng... có người đã chỉ điểm trước cho mụ ta?

- Ta cũng không muốn vòng vo làm gì... Phải, chính ta là người đã kể với Đại tá Aureola về Riolu, và vì thế cũng có thể nói rằng, vụ bắt cóc Riolu chính-là-do-ta-dàn-xếp! – Marowak gật đầu dứt khoát

Lời khẳng định thẳng thừng không chút lưu tình của Marowak khiến cho Lucario cảm thấy như bị dao đâm vào ngực vậy...

Lucario không thể nào tin nổi... Marowak là một trong những người mà Lucario kính trọng nhất trên đời này. Trước kia Marowak luôn đối xử với hai anh em Lucario như những người em ruột thịt. Vậy rút cục thì giữa hai huynh đệ đã nảy sinh ân oán gì mà Marowak lại có thể làm một điều nhẫn tâm đến thế? Lucario cố chau mày suy nghĩ, và rồi cũng chỉ có thể có một câu trả lời xuất hiện mà thôi:

- Có phải tất cả những chuyện này đều bắt đầu từ... trận quyết đấu giữa huynh và đệ hai năm trước không?!

- Ừm, chắc là đệ thấy khó hiểu lắm phải không?... – Marowak vẫn đối đáp một cách trôi chảy - Bản thân ta cũng đã từng nghĩ rằng chỉ với một trận đấu thì chẳng thể nào làm sứt mẻ tình huynh đệ giữa chúng ta được... Nhưng quả thật, kết quả của trận đấu đó đã ám ảnh ta rất nhiều, rất lâu. Nó đã ăn sâu vào tâm trí ta, khiến cho ta không một ngày nào được cảm thấy dễ chịu. Sự ám ảnh ấy không đơn giản như ta tưởng... Và rồi, ta quyết định phải chấm dứt điều này, bằng bất cứ giá nào...

Dù đã nghe chính miệng Marowak nói ra nhưng Lucario vẫn không dám tin rằng đó lại có thể là những lời nói của vị sư huynh mà mình đã từng hết mực kính trọng ngày trước. Lucario nói:

- Chỉ là một trận đấu mà lại có thể khiến cho huynh thay đổi như thế sao?... Đệ không tin! Nhất định là còn có ẩn tình gì khác sau chuyện này!

Nhưng Lucario càng cố gắng rút con dao vô hình đang cắm trong ngực mình ra thì Marowak lại càng ấn cho nó đâm vào sâu hơn...

- Đệ đừng cố tìm cách né tránh sự thật làm gì... Có thể đối với đệ đó chỉ là một trận đấu, nhưng đối với ta nó là một thất bại cay đắng, là một tảng đá đè nặng lên lòng kiêu hãnh của ta! Ta cũng không hiểu tại sao... nhưng ta quả thật không thể chấp nhận một thất bại như thế!

Nghe giọng điệu của Marowak, bản thân Lucario cũng phải tự cảm thấy rằng anh ta đang nói thật. Có lẽ... Marowak của ngày xưa, giờ đây đã thật sự thay đổi rồi...

- Thôi được rồi, cứ cho là huynh hận đệ đi... Nhưng còn Riolu thì sao? – Bàn tay của Lucario nắm lấy cây gậy xương chợt rung lên - Nó đâu có làm gì huynh? Tại sao huynh lại nỡ làm điều tồi tệ đó với nó?! Chẳng lẽ chỉ vì trả thù đệ mà huynh sẵn sàng bắt cả nó phải hứng chịu sao?!

Marowak ngập ngừng trong giây lát. Chỉ có riêng lần này là Marowak không còn giữ được thái độ thản nhiên như từ đầu cuộc nói chuyện tới giờ nữa. Nhưng sự ngập ngừng đó cũng chỉ mất vài giây:

- Ta cần phải có một điều kiện để thỏa thuận với Đại tá Aureola... Ta cần có sự giúp đỡ của bà ấy, và muốn thế ta cũng phải đổi lại cho bà ấy một cái gì đó xứng đáng...

- “Đổi lại”? Riolu đâu-phải-thuộc-quyền-sở-hữu-của-huynh?! – Lucario nhấn mạnh từng chữ

Marowak lại bất chợt im lặng, nhưng lần im lặng này ngắn hơn lần trước, và lạ lùng hơn, nó lại kết thúc bằng một nụ cười:

- Nếu đệ thấy giận ta, vậy thì hãy trút hết cơn tức giận đó vào ta đi! Và ta cũng cho đệ biết một tin vui: nếu như trận đấu này đệ thắng được ta, ta sẽ chỉ cho đệ nơi mà Riolu đang bị nhốt!

Hai mắt của Lucario bỗng mở trợn trừng, và điều đó càng khiến cho nụ cười ẩn dưới chiếc mặt na đầu lâu của Marowak nở rộng hơn. Marowak nghĩ thầm:

“Việc Riolu bị bắt cóc cũng còn là vì một lý do nữa... Ta muốn kích thích chiến tâm của đệ, để đệ phải toàn tâm toàn ý đấu một trận với ta. Ta đã mong đợi trận tái đấu với đệ này từ lâu lắm rồi, nhưng còn đệ, nếu ta không làm như thế này thì liệu đệ có chịu dồn hết sức vào đấu với ta trận này không? Nếu như không có ý chí chiến đấu của đệ thì trận đấu này cũng chỉ là vô nghĩa.”

Xem ra mong muốn đó của Marowak giờ đây đã được toại nguyện. Lucario đang đứng yên như một khúc gỗ, hai mắt nhìn chằm chằm vào Marowak. Trông dáng vẻ của anh ta cũng gần giống như lúc chuẩn bị xông vào tấn công Riolu-giả-mạo ban nãy vậy, chỉ khác là trông còn đáng sợ hơn nhiều. Sự yên lặng này chính là sự yên lặng trước cơn bão... Phải mất một lúc sau, Lucario mới mở miệng nói:

- Houndoom, em hãy cùng Tomp và Espeon đối phó với đám còn lại hộ anh...



Thật ra không cần đợi Lucario nói, Houndoom cũng tự biết rằng trận đấu tay đôi giữa Lucario và Marowak là điều chẳng thể nào tránh khỏi, và cũng chẳng ai nên can thiệp vào. Ngay cả đám Pokemon của Đại tá Aureola từ nãy đến giờ cũng tạm đình chiến để lắng nghe, có vẻ như bọn chúng cũng không muốn gây cản trở cho trận đấu của Marowak. Cục diện trong hiệp hai của trận đấu này coi như đã được phân chia rõ ràng. Nhưng trước đó, vì muốn Lucario được công bằng, Tomp liền móc từ trong “ngăn chứa đồ” của chiếc khiên ngọc trai ra một quả Sitrus Berry rồi ném cho Lucario. Marowak thấy vậy cũng gật đầu rồi nói:

- Ừm, phải rồi. Ta cũng không muốn mang tiếng là đánh với một người đã bị xuống sức từ trước đó. Người mà ta muốn đấu phải là một Lucario ở trạng thái sung sức nhất!

Lucario ăn xong quả Sitrus Berry rồi nói:

- Nếu huynh đã muốn tái đấu với đệ một trận đến thế, vậy thì hãy để nó bắt đầu đi!

Dứt lời, Lucario liền giơ cây gậy xương lên rồi thu ngắn nó lại thành độ dài một thanh kiếm. Sau đó, anh ta truyền Aura vào thanh kiếm xương khiến cho nó rực sáng lên. Đây chính là màn mở đầu của Sacred Sword – chiêu thức có thể xem như chính là nguyên do cho sự mâu thuẫn giữa hai huynh đệ Lucario và Marowak.

- Đệ dùng Sacred Sword quả là rất hợp ý ta! – Marowak cũng vung thanh kiếm Steel Heart lên, tỏ ý sẵn sàng chiến đấu.

Thế rồi cùng một lúc, cả hai cùng rời khỏi vị trí của mình và lao đến chỗ đối phương. Trông thấy cảnh huynh đệ tương tàn này, Houndoom khẽ thở dài:

- Hừ, ở đâu lại mọc ra cái gã cố chấp đến thế không biết... Rồi giả như trận này gã lại thua tiếp, vậy thì mối ân oán này cứ trao qua đổi lại mãi đến bao giờ mới thôi?...

Ngay sau lời thở dài này, Houndoom cũng chợt giật mình nhận ra câu nói vừa rồi của mình nghe y hệt như giọng điệu của bác Tropius.

Nhưng lúc này Houndoom cũng chẳng có thời gian để mà ngẫm nghĩ gì nữa. Bốn con Pokemon của Đại tá Aureola cũng đã xông lên tấn công cùng lúc với Marowak, vì vậy Houndoom cũng phải nhanh chóng nhập cuộc để hỗ trợ cho Espeon và Tomp. “Đấu với bốn tên này chắc không có vấn đề gì, anh cứ yên tâm mà lo cho trận đấu của mình đi anh Lucario ạ...” – Houndoom nghĩ thầm.

Trận đấu này là cơ hội ngàn năm có một để Lucario có thể tìm lại em trai, hiển nhiên là anh ta phải dồn hết tâm trí vào nó. Những nhát so kiếm đầu tiên đã diễn ra rất nhanh, nhìn bằng mắt thường chỉ có thể thấy những vệt sáng loang loáng chém ngang dọc trong không khí. Chỉ với mấy chiêu đầu tiên này, Lucario đã cảm thấy được một cách rõ rệt rằng hai năm qua Marowak đã phải khổ luyện vất vả như thế nào. Trình độ của anh ta so với hai năm trước đây cứ như một người khác. Nhưng hai năm qua Lucario cũng đâu phải chỉ ngồi chơi?

Dần dần, mức độ gay cấn của trận đấu càng được tăng lên. Trong một khoảnh khắc bất chợt, cánh tay tuy ngắn ngủn của Marowak bỗng xoay lưỡi kiếm một cách đầy xảo diệu để nhắm vào bả vai của Lucario. Lucario vội vàng hớt thanh kiếm xương của mình sang ngang để gạt lưỡi kiếm Steel Heart sắc nhọn đi. Lạ thay, lưỡi kiếm của Marowak tuy đi nhanh như vậy, nhưng khi Lucario gạt vào thì lại có cảm giác như đánh vào mặt nước, chẳng thấy có lực mấy. Thì ra đường kiếm này vốn dĩ chỉ là hư chiêu. Sau khi bị thanh kiếm xương của Lucario gạt đi, lưỡi kiếm của Marowak lại mượn lực đó để xoay theo hình cung tròn, chém vào hông của Lucario. Nếu bây giờ lại lấy kiếm để gạt nữa thì không kịp, Lucario bèn ngồi thụp xuống, thay vì lấy kiếm đuổi kiếm thì chỉ cần thu kiếm về sát bên hông, vậy là chắn được lưỡi kiếm của Marowak. Nhưng nhát chém lần này của Marowak là nhát chém thật chứ không phải hư chiêu như lúc nãy nữa, nên dù không cắt được vào người Lucario nhưng lực của nó vẫn đủ mạnh để hất Lucario nghiêng ngửa. Lucario lại nhanh trí, lấy chính lưỡi kiếm Steel Heart làm chỗ tựa rồi lộn người lên trên, vừa để giảm lực, vừa tiện thể vung cho Marowak một cú đá. Marowak cũng có phản xạ cực nhanh, đúng lúc Lucario vừa lộn người thì Marowak ngay lập tức hất lưỡi kiếm lên thật mạnh, khiến cho thân thể Lucario vốn đang quay giữa không trung liền bị hất lên theo, cú đá của Lucario cũng theo đó mà bị hụt vào không khí.

Ra đòn rồi trả đòn, cuộc giao đấu giữa hai huynh đệ diễn ra như chớp giật. Khoảnh khắc Lucario bị hất lên không trung tuy chỉ mất có vài ba giây nhưng đó cũng đã có thể coi là một khoảng lặng hiếm có trong cuộc so tài chớp nhoáng này. Tạm thời tình hình đang nghiêng về phía Marowak hơn chút đỉnh, nhưng Marowak vẫn không hề cho phép mình được lơ là dù chỉ một khắc. Và quả nhiên, trước khi Lucario rơi xuống, Marowak đã để ý thấy trên bàn tay trái của Lucario đang hiện ra... một quả cầu Aura Sphere!

“Là chiêu thức đã đánh bại ta hai năm trước sao? Được, tới đi!!!” – Marowak nheo mày.

Có tới hai năm để chuẩn bị, đương nhiên là Marowak đã phải luyện tập cách đối phó với Aura Sphere của Lucario rất nhiều. Nhưng phương pháp của Marowak thật ra hoàn toàn không có gì kì công phức tạp. Đối mặt với Aura Sphere của Lucario, Marowak chỉ làm một động tác đơn giản, đó là thu nắm đấm lại rồi đấm mạnh về phía trước. Tuy nắm đấm còn chưa chạm tới quả Aura Sphere, nhưng khí lực của nó đánh ra đã phóng tới trước như một viên đạn đại bác, làm nổ tung quả Aura Sphere ngay khi nó vừa rời khỏi tay Lucario. Lucario vốn tưởng Marowak sẽ dùng kiếm để đỡ chiêu Aura Sphere của mình nên đã chờ sẵn để vung kiếm xuống chém ngay sau đó, nào ngờ anh ta lại dùng đòn công phá từ xa. Sự va chạm giữa hai đòn đánh khá mạnh, Marowak đang đứng dưới đất cũng bị lực ép chèn cho phải khuỵu gối xuống đôi chút, còn Lucario do đang ở giữa lưng chừng không nên bị đẩy ra xa, khi tiếp đất thì đã ở cách Marowak tầm chục thước.

- Dynamic Punch? Chắc hẳn huynh đã luyện chiêu này để chuyên dùng đối phó với Aura Sphere của đệ? – Lucario nói

- Ta đã từng luyện tập để đối phó với những tình huống còn hiểm hóc hơn như thế này nhiều Lucario ạ! – Marowak đáp – Nói thật là... tuy đệ đã có nhiều tiến bộ hơn so với hai năm trước thật, nhưng ta vẫn cứ nghĩ rằng đệ đúng ra sẽ còn mạnh hơn thế này cơ! Nhất là kiếm pháp Sacred Sword của đệ, phải nói rằng ta có hơi thất vọng đấy... Nhưng thôi, dù sao nếu nói một cách công bằng thì đó cũng không phải là lỗi của đệ...

- Ý huynh là sao? – Lucario hỏi với giọng nghi hoặc

Marowak nhún vai một cái rồi nói:

- Ta nghĩ chắc là đệ cũng phải nhận thấy rồi chứ nhỉ, mà đúng ra là phải nhận thấy từ lâu rồi ấy? Đệ biết không, trong thời gian gần đây ở tổ chức GARMP, ta vẫn hay nghe ngóng được một số tin tức của đệ và nhóm Pokemon của đệ. Ta đã được nghe kể về một vài trận đấu của đệ với các thành viên của GARMP, và đã sớm cảm thấy, dù chỉ loáng thoáng thôi, rằng đáng lẽ ra đệ còn có thể làm tốt hơn thế. Ta bắt đầu đặt ra câu hỏi: tại sao lại như vậy? Trong đầu ta đã có sẵn một vài giả thiết, và đến ngày hôm nay khi ta được tận tay giao chiến với đệ, ta đã có thể kiểm chứng được những giả thiết đó của mình và đã có câu trả lời.

Lúc này tuy bề ngoài Lucario vẫn giữ im lặng, nhưng thực ra trong bụng anh ta lại đang có rất nhiều suy nghĩ. Thật ra Lucario biết rõ là Marowak đang nói về cái gì. Cũng giống như đêm hôm trước, khi Mewtwo nói với Lucario về “lý do thật sự đằng sau những thất bại của anh ta từ trước tới giờ” vậy, Lucario hoàn toàn hiểu rõ về điều đó... Chỉ có điều, Lucario không ngờ rằng Marowak cũng có thể nhìn ra được điều đó chỉ qua một hiệp đấu mà thôi.

Rút cục thì lý do thật sự đã kìm hãm thực lực của Lucario là gì?!

Chapter 102: Lucario’s Sword



Nguyên nhân đằng sau sự kìm hãm thực lực của Lucario... thật ra người đầu tiên nói với Lucario về điều này không phải là Marowak, cũng không phải là Mewtwo, mà chính là Virizion.

Trở lại cách đây một tuần, khi ấy Lucario đang trong thời kỳ gấp rút tập luyện với sư phụ Virizion của mình tại Pinwheel Forest. Khi hiểu được mức độ nghiêm trọng của tình hình hiện tại, Virizion cũng tỏ ra rất quan tâm và đã dốc hết sức để có thể giúp Lucario rèn luyện thêm trong thời gian ngắn. Sau những tháng ngày Lucario bôn ba khắp nơi cùng với nhóm Alliance, tham gia vào rất nhiều những trận đánh lớn nhỏ, Virizion có thể nhận thấy rõ sự tiến bộ vượt bậc từ người học trò của mình. Tuy nhiên, sau những buổi đấu tập, Virizion cũng cảm thấy dường như có điều gì đó không được ổn...

Sau một thời gian chú ý quan sát và suy ngẫm, cuối cùng Virizion cũng đã tìm ra điều bất ổn đó. Một ngày nọ, sau một buổi luyện tập, Virizion nói với Lucario:

- Lucario, ta nghĩ con nên thay thanh kiếm xương của mình đi.

Trước lời đề nghị này, Lucario đương nhiên không đồng ý ngay, nhưng cũng không tỏ vẻ phản đối. Dường như anh ta cũng đã sớm hiểu lý do tại sao Virizion lại nói như vậy.

- Thanh kiếm xương không còn là vật thích hợp với con nữa rồi, Lucario. – Virizion nói tiếp - Ngày trước những đối thủ của con thường là những kẻ yếu hơn con, vì vậy thanh kiếm xương hầu như không lộ ra vấn đề gì cả. Nhưng gần đây, hẳn là do con phải thường xuyên chạm trán với những kẻ mạnh hơn, hoặc phải chiến đấu trong những trận đấu khắc nghiệt kéo dài, nên thanh kiếm ấy... sắp không còn chịu nổi nữa rồi. Khúc xương mà Marowak tặng cho con thật ra cũng chỉ là một thứ vũ khí tạm được, một khúc xương bình thường mà con Marowak nào cũng có. Ta e là nó sẽ không thể chịu được trận đấu khốc liệt sắp tới của con đâu.

- Nhưng thưa sư phụ, con vẫn có thể khắc phục được việc này mà! – Lucario đáp lại

- Đó mới chính là lý do khiến ta nghĩ rằng thà con không dùng thanh kiếm xương nữa còn hơn đấy... – Virizion lắc đầu - ...Ta biết, trước giờ con luôn sử dụng Aura của mình nhập vào thanh kiếm xương để gia tăng uy lực cho nó, đó đã từng là một cách làm thông minh và sáng tạo. Nhưng giờ đây thì chính điều đó lại gây bất lợi cho con, bởi vì lượng Aura mà con phải tiêu tốn cho thanh kiếm xương này không hề nhỏ. Muốn duy trì được độ bền và uy lực cho thanh kiếm xương, con sẽ phải tốn khá nhiều sức lực mà đáng lẽ ra con có thể sử dụng chúng một cách hiệu quả hơn vào việc khác. Thêm nữa, việc phải chứa đựng Aura của con trong một thời gian dài, với cường độ càng lúc càng tăng, sẽ lại càng khiến cho thanh kiếm xương trở nên yếu đi. Suy cho cùng, nó sẽ chỉ kìm hãm con lại mà thôi Lucario à...

Virizion đã nói đúng, và Lucario cũng phải công nhận điều đó. Kì thực thì thanh kiếm này đâu phải chỉ chịu đựng Aura của Lucario không thôi, từ trước đến giờ Lucario đã từng tổng hợp vào nó đủ loại sức mạnh khác của những đồng đội trong nhóm Alliance. Cộng thêm những va chạm nảy lửa với những đối thủ đáng gờm trong suốt chuyến đi từ đầu tới giờ, sức chịu đựng của thanh kiếm xương vốn đã sắp bị đẩy đến cực hạn. Lucario biết rõ điều ấy, và để cứu vãn, anh ta lại càng phải gia tăng lượng Aura dồn vào cho khúc xương. Đó chính là lý do giải thích cho việc tại sao trong những trận đấu lớn Lucario lại hay bị xuống sức nhanh chóng. Đúng như lời Virizion nói, đáng lẽ ra Lucario còn có thể mạnh hơn, nếu như anh ta không bị bó buộc bởi thanh kiếm xương này nữa.

Nhưng thanh kiếm xương này nào phải thứ mà Lucario có thể dễ dàng vứt bỏ? Lucario ngập ngừng:

- Sư phụ à... khúc xương này đối với con không chỉ là một thứ vũ khí... Nó là một món quà mà sư huynh đã tặng lại cho con trước khi huynh ấy lên đường, và vì thế con rất muốn được sử dụng nó trong những trận đấu của mình. Điều đó giống như một cách để con luôn nhớ tới huynh ấy vậy.

Virizion cũng đã lường trước được câu trả lời này. Tình huynh đệ giữa hai học trò của ông ta, đương nhiên ông ta hiểu rất rõ. Virizion rất thông cảm với điều này bởi bản thân ông ta cũng có những người mà ông ta gọi là “anh em”. Thoạt đầu, Virizion đã định khuyên Lucario hãy tạm gác chuyện tình nghĩa lại một bên và cân nhắc nhiều hơn đến đại sự, nhưng rồi ông ta lại không nỡ nói ra điều đó nữa. Ông ta chỉ nhẹ nhàng căn dặn:

- Thôi được rồi, quyền lựa chọn là của con... Nhưng con hãy nhớ, đừng nên để tình huynh đệ trở thành một sự cố chấp hay một cái gông cùm. Con vẫn còn nghĩa vụ với rất nhiều người khác nữa đấy.

- Vâng, con hiểu... – Lucario đáp

..........

Khúc xương của Marowak chính là thứ đang kìm hãm thực lực của Lucario - sau lời cảnh báo đầu tiên của Virizion, Mewtwo cũng đã từng đề cập đến vấn đề này một cách ẩn ý vào đêm trước trận chiến. Tuy vậy, Lucario vẫn tiếp tục sử dụng khúc xương của Marowak trong luyện tập và trong chiến đấu. Tất cả là vì lòng kính trọng với vị sư huynh của anh ta. Lucario đã từng hi vọng rằng, một ngày nào đó khi anh ta gặp lại Marowak, anh ta sẽ có thể hãnh diện nói với sư huynh của mình rằng, chính nhờ thanh kiếm xương này mà anh ta đã giành được rất nhiều chiến thắng. Lucario nghĩ điều đó hẳn sẽ khiến cho Marowak cảm thấy rất vui.

Nhưng trớ trêu làm sao, hôm nay Lucario lại đang phải dùng thanh kiếm xương này để chống lại chính người chủ cũ của nó, trong một trận quyết chiến vô cùng quan trọng... Và người chủ cũ này cũng có vẻ chẳng mặn mà gì với việc Lucario đang sử dụng thanh kiếm xương của mình tặng.

Trở lại với trận đấu giữa Lucario và Marowak hiện tại. Marowak đang tiếp tục nói với Lucario:

- Lucario, chắc đệ cũng đã nghĩ đến điều này rồi nên để ta nói thẳng luôn: theo ta thấy thì đệ nên vứt bỏ thanh kiếm xương đó đi, có lẽ làm thế đệ sẽ còn mạnh hơn đấy!

Không giống như với Virizion hay Mewtwo, những lời này khi do chính miệng Marowak nói ra thì tác động của nó đối với Lucario lại mang một ý nghĩa khác hẳn. Nhưng dù sao, Lucario vẫn nắm rất chắc thanh kiếm xương trong tay. Liệu có phải vì Lucario vẫn còn chút gì đó trân trọng tình nghĩa đối với Marowak, hay chỉ đơn giản vì anh ta không muốn phải làm theo lời Marowak nói? Trước sự chần chừ này, Marowak lại nói tiếp:

- Ta đoán rằng từ trước đến giờ đệ luôn giữ khư khư khúc xương này là bởi vì đệ vẫn luôn nghĩ đến ta có phải không? Đúng là giữa hai huynh đệ chúng ta đã từng có một thời gian rất thân thiết... Nhưng bây giờ, chúng ta đã không còn như ngày trước nữa rồi. Ta đã đứng trong hàng ngũ những người mà đệ đối đầu, ta cũng chính là kẻ đã khiến đệ và em trai đệ phải ly biệt suốt hai năm nay! Giờ đây ta và đệ là đối thủ! Đệ không cần phải lưu luyến khúc xương đó làm gì nữa cả! Hãy làm tất cả những gì đệ cần để đánh thắng được ta đi!

Nhưng dường như Lucario vẫn không muốn vứt bỏ thanh kiếm xương của mình. Anh ta chậm rãi nói:

- Sư huynh, huynh nói đúng, huynh đã thay đổi nhiều... Nhưng một ngày làm huynh đệ, thì cả đời vẫn sẽ là huynh đệ! Huynh có thể quên đi tình huynh đệ giữa chúng ta, nhưng đệ thì không... Thanh kiếm xương này là vật tương trưng cho điều thiêng liêng đó, và đệ nhất định phải dùng chính nó để đánh bại huynh!

Marowak nheo mắt trong chốc lát rồi nói:

- Được lắm... Đệ không thể vứt bỏ nó, vậy thì để ta giúp đệ một tay!

Marowak bất ngờ vung kiếm xông lên, Lucario cũng lập tức vào tư thế ứng chiến. Lưỡi kiếm Steel Heart của Marowak chém xuống Lucario tới tấp, Lucario cũng dồn sức mạnh Aura vào thanh kiếm xương đỡ lại. Những đường kiếm lần này của Marowak không giống như khi nãy, không cần một chút khéo léo xảo diệu nào. Mỗi nhát chém đều rất mạnh mẽ, tưởng như có thể xẻ dọc cả đá tảng. Chúng cũng không hề nhắm vào những vị trí hiểm hóc khó đỡ, mà chỉ bổ xuống một cách trực diện. Dưới những đòn công kích quá nhanh và mạnh như thế này, Lucario cũng buộc phải dùng toàn lực để trực tiếp đỡ lại, không có cơ hội nào để thi triển những kỹ thuật tinh xảo khác. Dường như màn đấu kiếm này đã thuần túy trở thành một cuộc đấu sức...

Như vậy có thể thấy rõ rằng, mục tiêu của Marowak không phải là Lucario, mà là thanh kiếm xương!

Cầm thanh kiếm xương trong tay, cảm nhận những rung động từ thanh kiếm truyền lại sau mỗi lần đỡ đòn, Lucario biết rất rõ tình trạng của thanh kiếm xương lúc này. Nếu như không có luồng Aura mà Lucario truyền vào thì thanh kiếm xương đáng lẽ đã bị Steel Heart chém gãy từ lâu. Steel Heart là một thanh kiếm sắc bén đến nỗi nó được đồn đại rằng “có thể chém đứt mọi thứ”, và lần này thì Steel Heart đã nằm trong tay đúng Heart Keeper của nó, tức là bây giờ nó đã có thể phát huy toàn bộ sức mạnh. Từ đầu trận đấu đến giờ, trong tất cả những màn giao kiếm, Lucario luôn tránh tiếp xúc trực tiếp với lưỡi kiếm Steel Heart bằng cách phủ một lớp Aura lên thanh kiếm xương. Nhờ vậy ngay cả khi hai lưỡi kiếm có “va chạm” vào nhau thì thực ra chúng vẫn cách nhau một khoảng rất nhỏ - bởi một lực đẩy mà Aura tạo ra, do vậy thanh kiếm xương vẫn có thể miễn cưỡng chịu đựng được. Nhưng làm như vậy thì sức lực của Lucario sẽ còn bị tiêu tốn nhiều hơn cả lúc bình thường. Chính điều này đã bị Marowak tận dụng để gây khó khăn cho Lucario. Nếu cứ tiếp tục giao tranh trực diện như thế này, Lucario nhất định sẽ bị Marowak ép cho đến khi bị vắt kiệt sức và thảm bại.

Giờ đây Lucario chỉ còn hai lựa chọn, bỏ kiếm – hoặc là thua!

RẮC!!!




Cuối cùng thì thanh kiếm xương của Lucario cũng đã bị chém gãy! Đáng lẽ ra dưới lưỡi kiếm sắc bén của Steel Heart, thanh kiếm xương sẽ chỉ bị chém ra làm hai. Nhưng đằng này gần như toàn bộ khúc xương trên tay Lucario lại bị vỡ tung ra thành hàng chục mảnh vụn nhỏ, chỉ còn lại một mẩu xương ngắn ngủn trong lòng bàn tay người cầm nó. Có lẽ đây là dấu hiệu của việc thanh kiếm xương đã bị sử dụng vượt quá giới hạn chịu đựng trong suốt một thời gian dài. Sau vô số những lần giao tranh trước đây thanh kiếm xương đã bị yếu đi một cách ngấm ngầm, để rồi giờ đây tất thảy những chấn tích đó cùng đồng loạt phát tác.

Sau khi đã chém gãy vũ khí của Lucario, Marowak liền dừng lại không tiếp tục tấn công nữa. Mặc dù đây là cơ hội tốt, nhưng Marowak cũng muốn dành cho thời điểm này một chút khoảng lặng:

- Rốt cuộc đệ đã quyết định nghe lời ta thu Aura về và vứt bỏ khúc xương đó rồi sao? Hay đó chỉ đơn giản là do đệ đã không còn đủ sức để duy trì Aura một cách liên tục nữa? Dù sao thì điều đó cũng chỉ là tốt cho đệ thôi... Cái khúc xương mà đệ coi là vật tương trưng cho tình huynh đệ đó, ta đã tặng nó cho đệ, và giờ cũng chính tay ta đã phá hủy nó đi rồi. Giờ thì đệ không còn bị ràng buộc bởi bất cứ cái gì nữa. Hãy dốc toàn lực vào đấu với ta một trận đi!

Nhưng trông Lucario lúc này... dường như chẳng còn khí thế gì nữa cả. Anh ta lẳng lặng buông mẩu xương ngắn ngủn cuối cùng trên tay xuống đất rồi nhìn theo nó. Khúc xương này Lucario đã giữ bên mình suốt những năm qua, và luôn tưởng tượng rằng với nó, anh ta luôn có sư huynh ở bên cạnh. Nhưng bây giờ, chình vị sư huynh ấy đã chém gãy nó, giống như một lời đoạn tuyệt nghĩa tình. Liệu có phải sự thật có phần tàn nhẫn này đã khiến cho Lucario bị nhụt chí?!

Nhìn bộ dạng thất thểu của Lucario, Marowak tặc lưỡi một cái rồi nói:

- Đệ đang làm cái gì vậy? Không còn muốn cứu Riolu nữa sao?! Hay là đệ đang e sợ rằng mất vũ khí rồi thì sẽ không thắng nổi ta nữa?... Được thôi, ta cũng không muốn dùng vũ khí để đấu với người không có tấc sắt trong tay. Từ giờ trở đi ta sẽ đấu tay không với đệ!

Nhưng đúng lúc Marowak đang sắp sửa buông Steel Heart xuống đất thì Lucario bỗng cất tiếng:

- Không cần! Huynh cứ giữ lấy nó đi... Đệ có Fighting Heart, thì huynh cũng phải dùng Steel Heart mới là công bằng. Đệ làm gãy vũ khí là tại bản thân đệ kém cỏi, huynh không cần phải nhường nhịn!

- Được... Đệ nói hay lắm! – Marowak khẽ mỉm cười – Nếu đệ đã nói được như vậy thì ta cũng nhất định sẽ không khách sáo với đệ nữa! Chỉ có điều, trong trận đấu này ta vẫn cảm thấy cái Fighting Heart hầu như chẳng giúp ích được cho đệ mấy thì phải? Đem nó so sánh với Steel Heart của ta liệu có hơi khập khiễng?!

Lucario vừa tập trung một quả cầu Aura Sphere trên tay vừa đáp lời Marowak:

- Fighting Heart là do sư phụ truyền lại cho đệ, cũng là vật do Arceus tạo ra, tất nhiên sẽ không vô dụng. Nếu huynh muốn biết Fighting Heart giúp được gì cho đệ, thì để đệ cho huynh thấy!

Bất thình lình, Lucario xiết chặt nắm tay đang tích tụ Aura Sphere lại, khiến cho quả cầu Aura bị nổ tung. Thoạt đầu Marowak không hiểu Lucario đang muốn làm gì, nhưng lúc sau, Marowak nhìn kỹ lại thì phát hiện ra quả cầu Aura đó thật ra không phải bị nổ tung, mà chỉ là hình dáng của nó đã bị bóp méo đi và biến dạng mà thôi. Và nhìn thêm một lúc nữa thì... hóa ra luồng Aura trên tay Lucario đang dần dần hóa thành hình dạng của một thanh kiếm!!!

- Hóa Aura thành kiếm?! Khả năng này là do đệ sáng tạo ra ư?! – Marowak ngạc nhiên

- Đúng thế, chính nhờ vào Fighting Heart mà đệ mới có được sự giác ngộ này... – Lucario đưa thanh kiếm Aura lên ngang mặt rồi nói tiếp – Sư huynh, tiếp chiêu!

Lucario chỉ vừa mới động cổ tay thì lưỡi kiếm Aura đã lướt đi rất nhanh không không khí, giống như một tia điện màu xanh xẹt qua vậy. Marowak tuy thấy lạ lẫm nhưng cũng không rối trí, nhanh lẹ đưa Steel Heart lên đỡ. Khi lưỡi kiếm Steel Heart và lưỡi kiếm Aura va vào nhau, gần như không có một âm thanh nào phát ra cả, vì bản chất của Aura không phải là một vật thể. Marowak có thể cảm nhận được lưỡi kiếm Aura tuy rất mảnh và nhẹ nhưng lực chém cũng rất có sức mạnh. Thêm vào đó, lưỡi kiếm này khi kết hợp với kiếm pháp Sacred Sword thì trở nên vô cùng lợi hại. Marowak chỉ kịp nhìn thấy những vệt sáng màu xanh liên tục lóa lên trước mắt từ đủ mọi góc độ. Với công phu tập luyện mấy năm nay Marowak cũng có thể chống đỡ được, nhưng hầu như luôn phải ở thế bị động và rất khó tìm cơ hội phản công. Tình thế đã bị đảo ngược lại hoàn toàn so với lúc Lucario vẫn còn sử dụng thanh kiếm xương!
This image has been resized. Click this bar to view the full image. The original image is sized 2083x1144.


“Với thanh kiếm Aura này chiêu Sacred Sword của đệ ấy còn mạnh hơn cả sư phụ nữa! Đây là sức mạnh thật sự của đệ ấy sao?!” – Marowak bắt đầu gợn lên chút lo lắng.

Nhưng chỉ ngay sau đó, Marowak liền nhận ra ngay rằng mình đã nhầm... đó là khi lưỡi kiếm Aura của Lucario lại bắt đầu mềm ra và thay đổi hình dạng. Thoạt đầu, Marowak cứ tưởng rằng đó là do lưỡi kiếm của Lucario di chuyển quá nhanh nên nhìn hình thù của nó bị cong đi đôi chút, nhưng đến khi Marowak dùng Steel Heart đỡ lấy nó thì anh ta mới phát hiện ra lưỡi kiếm đó đang thật sự tự uốn cong chính nó! Lưỡi kiếm Aura lúc này vừa uyển chuyển như một dải lụa, vừa cứng cáp như thép nguội, hơn nữa lại còn tự kéo dài ra! Cuối cùng, Marowak cũng không thể nào đối phó lại nổi lưỡi kiếm quái quỷ này và bị nó rạch một nhát vào bên bả vai.

Mọi thương tích do Aura gây ra đều không để lại dấu vết trên cơ thể, lưỡi kiếm của Lucario cũng thế, nhưng nó vẫn tạo ra một cảm giác đau thấu xương, gần giống như bị điện giật vậy. Marowak vội nén cơn đau và lùi lại để thoát ra khỏi sự bám đuổi của lưỡi kiếm Aura, nhưng Lucario cũng liên tục dấn người áp sát theo. Rõ ràng là ý chí chiến đấu của Lucario còn cao hơn cả lúc nãy. Trong lúc giằng co, Marowak lại bị cứa thêm một nhát nữa vào hông. Trong cơn đau đớn, Marowak gầm lên:

- Được lắm!!!

Viên kim cương đính trên thanh kiếm Steel Heart chợt lóe sáng. Ngay lập tức, bằng trực giác của mình, Lucario chợt nhận thấy có điều không ổn và vội vàng lùi lại. Nhưng đã muộn, Lucario bỗng cảm thấy toàn thân mình có rất nhiều chỗ đau nhói, đồng thời những vệt máu không hiểu từ đâu bỗng hiện ra trên thân thể của anh ta. Không có vết thương nào nguy hiểm, nhưng nhất thời Lucario cũng tự biết mình không thể xông lên tấn công một cách bất cẩn.

“Những nhát chém này ở đâu ra vậy?” – Lucario nhìn chằm chằm vào thanh kiếm Steel Heart.

- Thanh kiếm Aura của đệ quả là không tầm thường... – Marowak vừa đứng nghỉ vừa nói – ...Vừa sắc, vừa nhẹ, vừa có thể thay đổi hình dạng. Thật khó tin rằng đệ có một tuyệt chiêu như thế này mà trước giờ lại không đem ra sử dụng... Nhưng đệ nên biết rằng Steel Heart cũng là một thanh kiếm rất đặc biệt! Nó có thể chém xuyên qua mọi thứ, kể cả... thời gian!

Chém xuyên qua thời gian?! Điều này nghe thật lạ lùng, nhưng với những ai đã biết về lai lịch của thanh kiếm do Dialga huyền thoại tạo ra này thì chuyện đó cũng không khó tin lắm. “Vậy ra những nhát chém này là do huynh ấy đã vạch ra trong trận đấu từ trước, và bây giờ thì nó mới... xuất hiện?!” – Lucario nhanh chóng suy luận.

- Đệ có thể xem nó giống như một liên hoàn những đòn Future Sight mà ta là người tùy ý quyết định khi nào chúng sẽ phát huy tác dụng vậy! – Marowak mỉm cười – Đây là một độc chiêu của Steel Heart mà ta cũng không muốn sử dụng cho lắm, bởi vì nó hơi... vượt ra ngoài lẽ thường. Nhưng rồi ta thấy đệ cũng đã tận dụng được khá nhiều từ Fighting Heart của đệ, nên ta nghĩ ta cũng cần phải tung hết tuyệt kỹ ra để đối phó thôi.

Lucario đoán chắc ngoài những nhát chém vừa rồi ra, Marowak vẫn còn để lại rất nhiều những nhát chém “xuyên thời gian” khác nữa. Lucario không thể nào xác định được chúng, và giả như có xác định được và tránh được, thì ngay lúc này Marowak cũng hoàn toàn có thể tạo ra thêm vài nhát như vậy. Lucario rất khó có thể tiếp cận được Marowak trong tình thế như thế này, còn Marowak thì lại hoàn toàn ung dung tự do.

“Xem ra huynh đã làm chủ được Steel Heart rất hoàn hảo...” – Lucario nghĩ thầm – “...Đệ tự hỏi phải chăng lý do mà Steel Heart, Heart của “lòng dũng cảm”, đã chọn huynh là vì huynh dám làm tất cả mọi việc để rửa nỗi nhục của mình, kể cả những việc vô tình vô nghĩa?”

Hít một hơi thật sâu, Lucario nói:

- Sư huynh à, xem chừng hôm nay không chỉ có Riolu, mà đệ còn có một người anh em nữa cũng đang cần được đệ cứu...

Marowak nheo mắt lại.

- Đúng vậy, đệ nhất định phải thắng trận này, phải chấm dứt tất cả những hận thù đang bao vây lấy huynh, để huynh về với con người trước đây! – Lucario nói dứt khoát

Vừa nói, Lucario vừa giơ một cánh tay của mình sang ngang. Liền sau đó, một điều kỳ lạ bỗng xảy ra... Tất cả những mảnh vỡ của thanh kiếm xương đang nằm ngổn ngang trên sàn nhà bỗng đồng loạt phát ra ánh sáng xanh và từ từ bay lên khỏi mặt đất! Marowak đứng sững người trong giây lát vì ngạc nhiên, và sau vài giây suy đoán, anh ta chợt mở trợn trừng mắt:

- Thì ra lúc đó chính đệ đã cố tình phá vỡ thanh kiếm xương!?

- Thì đệ đã nói đệ sẽ dùng chính nó để đánh bại huynh mà, phải không?... – Lucario gật đầu
Chapter 103: Marowak’s regret


Nếu như Fire Heart có năng lực giúp Charizard tạo ra bất kì chiêu thức thuộc tính Fire nào chỉ từ một ngọn lửa, thì Fighting Heart của Lucario cũng có thể giúp anh ta tạo ra nhiều chiêu thức sáng tạo nhờ những cách sử dụng khác nhau của Aura.

Bao lâu nay, Lucario đã nhuốm đầy thanh kiếm xương bằng Aura của mình. Có thể nói khúc xương ấy cũng đã trở thành một phần cơ thể của anh ta vậy. Thậm chí, ngay cả khi đã bị vỡ vụn, từng mảnh vỡ của khúc xương ấy vẫn chất chứa rất nhiều Aura của Lucario. Nhiều đến mức Lucario có thể thông qua việc điều khiển Aura để điều khiển luôn cả những mảnh xương vỡ ấy, giống như việc những Psychic Pokemon dùng sức mạnh ý nghĩ của mình để di chuyển đồ vật vậy. Đó chính là lý do giải thích tại sao những mảnh xương ấy giờ đây lại đang bay xung quanh Lucario giống như một đội quân tí hon đang đợi lệnh... một hậu chước mà Lucario đã sắp đặt sẵn khi biết rằng đằng nào thì thanh kiếm xương cũng chắc chắn sẽ bị Marowak chém gãy trong trận đấu này.

Marowak đang cảm thấy lo lắng... Anh ta biết Lucario sắp làm gì, nhưng cũng không thể nghĩ ra được phương án nào để đối phó.

Thế rồi không chậm trễ thêm nữa, Lucario bắt đầu hành động. Anh ta điều khiển cho những mảnh xương vỡ bay phía trước mình theo hình xoáy ốc, đồng thời cũng lao mình vào khoảng trống ở giữa vòng xoáy đó. Những mảnh xương vỡ được bao trùm bởi những luồng Aura phát sáng bay lia lịa trong không khí giống như muôn vàn những thanh kiếm nhỏ màu xanh đang vây quanh Lucario để bảo vệ anh ta vậy. Bằng cách này, Lucario có thể xông thẳng vào trận địa của những nhát kiếm do Marowak ẩn giấu mà không sợ bị thương tổn. Mặc dù Marowak đã cố gắng kích hoạt toàn bộ những nhát kiếm bí mật mà mình để lại, song chúng đều không thể chạm vào da thịt của Lucario được. Những âm thanh leng keng như chuông gió liên tiếp vang lên, những mảnh xương vụn bị đánh bật ra cũng khá nhiều, nhưng Lucario thì vẫn chưa bị trúng một vết thương nào.

Tốc độ xông tới của Lucario quá nhanh khiến cho Marowak không thể ứng phó kịp. Rồi cũng đến lúc phòng tuyến sau cùng của Marowak bị chọc thủng. Những mảnh xương vụn còn lại xung quanh Lucario đều đồng loạt phóng về phía Marowak như một đàn ong vỡ tổ. Marowak dù có cố gắng múa kiếm để chống đỡ thì cũng không thể tránh khỏi bị một vài mảnh xương găm vào người. Marowak đang bị chính những mảnh vỡ của khúc xương vốn đã từng thuộc về anh ta làm cho khốn đốn.

Và đây, nhát kiếm quyết định của Lucario đã đâm tới...

- HỰ!!!

Thanh kiếm Aura của Lucario đã đâm xuyên qua ngực Marowak. Tuy không để lại một lỗ thủng thực sự nào, cũng không có một giọt máu nào chảy ra, nhưng sự đau đớn mà nó gây ra cho Marowak cả về phần xác thịt cũng như tinh thần đều là rất lớn. Toàn thân Marowak cảm thấy như bị điện giật, sau đó thân thể anh ta trở nên tê liệt. Marowak ngồi thụp xuống...

Nhát kiếm này đã chấm dứt mọi chuyện... Sau tất cả những sự chuẩn bị và luyện tập công phu suốt hai năm qua, rốt cuộc Marowak vẫn lại thất bại trước Lucario một lần nữa. Marowak không còn lại một chút ý chí chiến đấu nào nữa, và cả Lucario cũng vậy. Luồng Aura bao quanh những mảnh xương vụn tắt lụi dần. Không còn một sức mạnh nào điều khiển những mảnh xương ấy nữa, thời khắc tỏa sáng cuối cùng của chúng đã qua đi, tất thảy đều đồng loạt rơi xuống như những chiếc lá vàng khô.

- Ta thua rồi... – Marowak nói - ...Đệ mạnh hơn ta tưởng nhiều... và ta phải thừa nhận rằng... đệ thật sự đã vượt qua ta rồi...

Lucario chỉ lẳng lặng rút lưỡi kiếm Aura ra khỏi ngực Marowak mà không nói gì. Lucario vẫn không biết liệu kết quả này sẽ có tác động như thế nào đến Marowak, và anh ta muốn thận trọng với lời nói của mình để không gây ra thêm bất cứ một sự khó xử hay tổn thương lòng tự trọng nào cho vị sư huynh của mình.

Cùng lúc ấy, đằng sau lưng Lucario có một tiếng nổ lớn vang lên.

Mải tập trung vào trận đấu với Marowak, Lucario đã quên khuấy mất ở đầu bên kia của căn phòng luyện tập này, Houndoom, Tomp và Espeon vẫn đang kịch chiến với các Pokemon khác của Aureola. Tiếng nổ vừa rồi cũng chính là dấu chấm hết cho trận chiến này. Khi ngoái đầu lại, Lucario nhìn thấy duy nhất Espeon và một tấm rào chắn hình bán cầu màu tím trong suốt, bên trong đó là một ngọn lửa hung tợn đang cháy cuồn cuộn, cứ như thể đang muốn ép vỡ tấm rào chắn đang vây quanh nó vậy. Tất cả những người khác thì Lucario đều không thấy đâu, nhưng khả năng cảm nhận Aura cho anh ta biết... họ đều đang đứng ở bên trong ngọn lửa kia.

Lửa mà không có oxy thì cũng không cháy được lâu. Chẳng mấy chốc, ngọn lửa đang gào thét điên cuồng kia cũng dần dần dịu xuống và nhỏ lại. Tấm rào chắn màu tím kia cũng từ từ biến mất, hẳn là theo ý nghĩ của Espeon. Đằng sau tấm rào chắn đó là bốn con Pokemon của Aureola bị lửa thiêu đốt đang nằm rũ rượi trên mặt đất, Tomp – lúc này vẫn đang trong tư thế nép mình sau tấm khiên ngọc trai, và Houndoom. Cả Tomp và Houndoom đều bình yên vô sự.

- Có chuyện gì đã xảy ra vậy? – Lucario hỏi

- Là kế hoạch của Houndoom đấy! – Espeon nói – Đầu tiên cậu ta và Tomp dụ cả bốn con Pokemon của Aureola lại một chỗ, sau đó tôi kích hoạt tấm rào chắn năng lượng này để bao vây tất cả. Cuối cùng, Houndoom tung ra một đòn Inferno bên trong tấm rào chắn đó...

Lucario chỉ cần nghe vậy là hiểu. Với sức mạnh của Houndoom hiện tại thì đòn Inferno của cậu ta nào có mấy ai chịu được. Lucario vẫn còn nhớ, cái hồi Houndoom còn đang chìm trong sự điên cuồng, cậu ta hầu như chỉ sử dụng một chiêu Inferno mà đánh tan gần hết quân số của tổ chức GARMP ở chi nhánh Johto. Nhưng điều đó cũng lại ngầm gợi lên trong lòng Lucario một sự lo lắng... Không biết liệu đòn Inferno vừa rồi đã lấy đi của Houndoom bao nhiêu thời gian còn lại của cậu ta?

Bản thân Houndoon thì dường như lại không mảy may để tâm đến điều đó:

- Anh Lucario cũng đã chiến thắng rồi phải không? Hay lắm!

Sau đó Houndoom nhìn về phía Marowak đang nằm đờ đẫn trên sàn nhà và nói:

- Thế nào rồi? Kết quả của trận đấu này đã đủ để làm anh thỏa mãn rồi chứ?!

Cái điều mà Lucario còn đang chần chừ không muốn nói ra thì Houndoom đã nói phứt ra rồi. Mặc dù Lucario cũng không hiểu tại sao mình lại phải cảm thấy như vậy, nhưng anh ta vẫn có đôi chút ái ngại cho Marowak. Thôi thì đằng nào điều đó cũng đã được nói thẳng ra rồi, Lucario cũng muốn xem liệu Marowak sẽ có phản hồi ra sao.

Nhưng trên khuôn mặt của Marowak lúc này chỉ có duy nhất một sự trống rỗng... Trong tâm trí của anh ta cũng vậy. Cái mục tiêu mà anh ta theo đuổi, thậm chí là găm nó vào tim mình suốt hai năm nay, bây giờ đã hóa thành hư không. Lần đầu tiên Marowak cảm thấy được sự vô nghĩa trong trận chiến phục thù này. “Ừ... phải như thế nào thì mình mới thỏa mãn đây...?” – Marowak tự hỏi. Cứ coi như không phải trận này Marowak đã thất bại, mà kể cả là nếu anh ta đã chiến thắng đi chăng nữa, thì chiến thắng đó liệu có chứng tỏ được điều gì? Nó không thể xóa nhòa được sự thật rằng hai năm trước Marowak vẫn cứ là người thua cuộc trong một trận đấu công bằng với Lucario. Chẳng lẽ Marowak vất vả tìm cách chiến thắng trận này chỉ để chứng tỏ rằng mình đã vượt qua Lucario sao? Có thể điều đó cũng có chút ý nghĩa, nhưng nếu đem cái ý nghĩa của chuyện thắng bại hơn thua đó ra so với việc Marowak đã tự dày vò mình suốt hai năm nay, vứt bỏ cả tình huynh đệ, thậm chí còn làm hại đến cả Riolu vô tội, thì thật chẳng xứng đáng.

Sự đố kỵ giống như một giấc mơ mà chỉ khi đã ra khỏi cơn mơ đó, mình mới nhận ra được đâu là thật, đâu là mơ. Phải đến bây giờ khi trận đấu với Lucario đã kết thúc rồi thì Marowak mới nhìn ra được sự mê muội đã che mắt mình trong hai năm qua, mà đáng lẽ ra anh ta đã phải nhìn thấy từ lâu. Nhìn thanh kiếm Steel Heart tượng trưng cho “lòng dũng cảm” rơi bên cạnh mà Marowak cảm thấy thật hổ thẹn. Anh ta sẵn sàng làm tất cả mọi thứ cho trận đấu của mình với Lucario, nhưng lại hèn nhát trước chính thất bại và lòng đố kỵ của mình.


Cuối cùng, Marowak thu hết can đảm để nói ra một câu:

- Lucario, ta đã sai rồi...

- Ừm... đúng vậy... – Lucario biết rằng lời đáp lại của mình nghe thật dở hơi, nhưng lời thú tội của Marowak cũng quá đường đột để Lucario có thể nghĩ ra một câu trả lời hay hơn

- Chắc là... đệ hận ta lắm phải không?

- Cũng không hẳn... – Lucario ngập ngừng - ...Thật ra đệ cũng thấy ít nhất thì huynh chưa đến nỗi mất hết lương tâm. Bằng chứng là, mặc dù huynh đã chỉ điểm cho Aureola đến Pinwheel Forest để bắt Riolu, nhưng huynh lại không nói gì với họ về Fighting Heart cả dù huynh biết rõ là nó đang ở đó. Đệ biết ở đâu đó trong lòng huynh vẫn còn có chính nghĩa. Chỉ là... nó đã bị sự ám ảnh về việc phục thù lấn át đi mà thôi.

Marowak chợt nhoẻn miệng nở một nụ cười pha chút cay đắng. Sau đó anh ta nói:

- Ừm, bây giờ là lúc ta phải giữ lời với đệ... Ta sẽ chỉ cho đệ nơi mà Riolu đang bị giam nhốt.

- Được, chúng ta đi thôi... – Lucario đáp gọn lỏn.

Thế rồi Lucario lẳng lặng dìu Marowak dậy và cõng lên vai mình, bất chấp vẻ mặt nghệt ra của Houndoom như đang muốn nói rằng “Ủa vậy là xong hả?”. Lucario cũng đã thấy được sự dằn vặt đang nhen nhóm trong lòng Marowak, và vì thế cũng không muốn làm khó vị sư huynh của mình thêm nữa. Ngay trong giờ phút này Lucario chẳng hề cảm thấy có chút thù oán nào đối với Marowak cả. Có thể là đã từng có, nhưng bây giờ nó đã được lấp đầy bởi sự cảm thông và tha thứ.

Nhìn thấy vậy, Houndoom nhún vai một cái rồi nói với Tomp và Espeon:

- Chúng ta cũng đi theo họ vậy, may ra trên đường sẽ gặp được những người khác. À Tomp này, cậu mang thanh kiếm Steel Heart theo nhé!

Tomp gật đầu rồi chạy ra nhặt thanh kiếm Steel Heart ở dưới đất lên, sau đó bám theo sau Lucario, Houndoom và Espeon ra khỏi căn phòng luyện tập.

Vậy là trận này nhóm của Lucario đã chiến thắng. Tuy nhiên, trong niềm vui chiến thắng đó, có một điều mà cả bốn người bọn họ đều không để ý nhận ra... Đó chính là vết sẹo hình dấu gạch chéo ở sau cổ của Houndoom... nó đã trở nên lớn hơn từ sau khi Houndoom tung ra đòn Inferno lúc nãy!

.............

Có thể nói chiến thắng của nhóm Lucario cũng phải có một phần là dựa vào may mắn. Nếu như tiếng còi triệu tập không vang lên giữa chừng, Aureola và Kyurem không phải rời đi, thì chiến thắng này chắc chắn sẽ không xảy ra dễ dàng như thế.

Vào thời điểm Aureola nghe thấy tiếng còi triệu tập, thì cũng cùng lúc đó, tiếng còi ấy cũng được vang lên tại căn phòng nơi mà Mewt, Umbreon, Jolteon và Leafeon đang chiến đấu với Darkrai cùng những con Pokemon của ông ta. Cũng giống như Aureola, Darkrai biết rõ rằng một khi tiếng còi này cất lên thì điều đó có nghĩa là ông ta phải rời khỏi trận đấu này. Nhưng Darkrai cực kỳ không cam tâm với điều đó. Umbreon và Mewt là những đối thủ mà trong trận đấu trước ông ta chưa thể phân cao thấp đến cùng. Bảo làm sao ông ta có thể đành lòng bỏ dở trận đấu thêm một lần nữa?

Đội hình Pokemon của Darkrai hiện tại đã có nhiều thay đổi, do đội hình Pokemon trước của ông ta hầu hết đã bị bỏ lại tại trận chiến ở Route 207 và bị cảnh sát bắt giữ. Ngoại trừ con Zebstrika vẫn còn giữ lại từ đợt trước, thì bốn con Pokemon còn lại của Darkrai hiện có Snorlax, Claydol, Druddigon và Dewgong. Do Darkrai không thực sự là một người chỉ huy giỏi, mối liên kết giữa ông ta và các Pokemon của mình chưa được lâu và bền chặt, nên điều đó đã trở thành một bất lợi khá lớn. Vào lúc này Claydol, Druddigon và Zebstrika đã bị đánh bại, nhưng ở phe của Mewt, Jolteon cũng đã bị kiệt sức và không thể chiến đấu thêm nữa... Mũi nhọn của trận đấu hiện giờ tập trung vào Darkrai và Umbreon. Hai người này trước đây đã từng biết về sức mạnh của nhau nên đều tỏ ra rất kiêng dè đối thủ. Trận đấu tạm thời được giữ thế cân bằng.

Darkrai biết rất rõ rằng nếu vào lúc này ông ta mà bỏ đi thì Snorlax và Dewgong sẽ thua chắc. Tuy nhiên tiếng còi triệu tập cũng không phải là thứ mà ông ta có thể ngó lơ được. Dù cực kì bất phẫn, nhưng Darkrai vẫn đành phải chọn cách nuốt cơn giận vào sâu bên trong cơ thể vốn còn tối tăm hơn cả bóng tối của mình. Hai nắm tay Darkrai từ từ xiết lại chặt hơn...

Tuy chỉ có một chút, nhưng Umbreon vẫn kịp nhận ra những thay đổi nhỏ trong thái độ của Darkrai. Anh ta nói:

- Sao thế, tiếng còi đó là cái gì mà lại có thể làm ông trông khó coi như vậy?

- Ừm, thực sự đúng là ta đang rất khó chịu... - Darkrai đáp lại bằng một giọng trầm đục, trông ông ta lúc này đáng sợ hơn bao giờ hết - ...nhưng dù sao ta cũng không thể làm khác được nữa rồi, ta buộc phải kết thúc trận đấu này ngay bây giờ!

- Ông đang dọa ta đấy ư Darkrai?! – Umbreon khẽ nghiêng đầu – Ta biết sức mạnh huyền thoại của ông rất ghê gớm, nhưng cũng không đủ để đánh hạ hết tụi này chỉ trong chốc lát đâu.

- Ngươi nói đúng... Nhưng ngươi biết không, Umbreon? Điều thật sự đáng sợ ở ta không phải đến từ sức mạnh...

Bất thình lình, Darkrai mở tung hai bàn tay của mình ra và vung về phía trước, bắn ra hai luồng năng lượng đen được ông ta âm thầm vận lực từ nãy. Nhưng Umbreon vốn cũng không hề lơ là. Anh ta ngay lập tức nhấn mạnh hai chân trước làm thổi bùng lên một bức tường lửa đen mà anh ta đã đề phòng từ trước, đồng thời nhảy giật lùi về phía sau để tránh xa chấn động do sự va chạm giữa đòn tấn công của Darkrai và đòn phòng thủ của anh ta.

Hai đòn đánh va vào nhau quả nhiên đã tạo ra một vụ nổ không nhỏ. Nhưng ngay sau đó, thân hình của Darkrai bỗng nhiên phóng vụt ra từ đằng sau vụ nổ ấy!

Dù không dễ chịu gì nhưng Darkrai vẫn chấp nhận chịu đựng, bay xuyên qua vụ nổ đó. Bởi vì chỉ với cách liều lĩnh này thì Darkrai mới có thể bất ngờ tiếp cận với Umbreon được. Umbreon cũng không vừa, dù đã bị áp sát nhưng anh ta vẫn có thể tạo ra ngọn lửa đen trùm lên chính thân thể của mình để tự vệ. Nếu là kẻ khác thì có thể đã bị đẩy lui, hoặc tự lùi lại để giữ an toàn. Tuy nhiên, lần này Darkrai lại tỏ ra không hề đếm xỉa đến ngọn lửa đen mà ông ta đã phải kiêng dè suốt trận đấu đó. Darkrai vươn hai cánh tay của mình ra, thọc xuyên qua ngọn lửa đen, rồi áp chúng vào đầu Umbreon. Tuy đã phải trả những cái giá không nhẹ, nhưng rồi cũng đến lúc Darkrai có thể thi triển tuyệt kỹ bí mật của mình...

“Ta biết, muốn thao túng được Heart Keeper của “sự quyết đoán” và “sự điềm tĩnh” là điều rất khó... Nhưng ta sẽ đặt cược vào lần thử này, Umbreon ạ...” – Giọng nói của Darkrai bỗng nhiên vang lên trong đầu của Umbreon.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến