Thứ Hai, 20 tháng 8, 2012


Chapter 1: Who is Mewtwo?

Câu truyện này được bắt đầu trong buổi chiều mưa… tại một khu rừng gần thành phố Pewter ở Kanto…

Tí tách… tí tách… Những giọt nước buông mình rơi xuống… đập vào những tán lá rồi vỡ tan… len qua những cành cây… và cuối cùng thì được tưới lên mặt đất…

Bầu trời trở nên tối sầm lại vì mây đen… Mặt đất trở nên sẫm màu lại vì ẩm ướt… Vẫn biết rằng mưa là để tưới tắm cho vạn vật, mang lại sức sống cho cỏ cây hoa lá… vậy mà trận mưa hôm nay sao lại nhuốm lên cảnh vật một màu sắc buồn bã đến vậy?…

Một đôi chân bé nhỏ đang chạy hớt hơ hớt hải trên nền đất ẩm tạo nên những tiếng lạch bạch. Đôi chân ấy ngắn tũn, vốn sinh ra không phải là để chạy thục mạng như thế này. Khổ nỗi, đôi chân ấy đang quá sợ hãi, tới mức nó không dám dừng lại mà cứ phải cắm đầu chạy tiếp. Chỉ cần chạy nốt đoạn đường này nữa thôi… về đến hang nó sẽ được an toàn… À không, chỉ là “có lẽ” nó sẽ được an toàn thôi… Ít ra ở đó sẽ có người hết lòng bảo vệ cho nó…

May mắn đã đưa đôi chân ấy về đến hang một cách bình yên. Ở cửa hang, một con Garchomp cái đang đứng chống nạnh nhìn đôi chân bé bỏng quen thuộc lon ton chạy về phía mình với ánh mắt nghiêm nghị:

- Gible! Sao mãi đến giờ này con mới về? Con không thấy trời mưa sao?

Gible - người được hỏi và cũng là chủ nhân của đôi chân nọ - dường như chẳng còn quan tâm đến câu hỏi hay thái độ của người hỏi. Nó chạy tới rúc vào lòng con Garchomp và thút thít:

- Mẹ ơi!... Có quái vật!...

- Quái vật nào? – Garchomp khẽ nheo mắt và đưa tay xuống vỗ vỗ vào lưng con Gible nhỏ bé – À, có phải là con quái vật mà dạo gần đây có lời đồn rằng nó đang lởn vởn ở chỗ lãnh địa của chúng ta không?

- Nó đấy! Nó đấy mẹ ạ! – Gible ngẩng mặt lên, len lén nhìn mẹ - Con vừa mới nhìn thấy nó xong, toàn thân nó trắng toát… mắt nó màu tím… trông ghê lắm!

- Cái gì mà trông ghê lắm! – Garchomp mẹ tỏ vẻ không vừa lòng – Sao con trai mẹ mà lại nhát gan thế hả? Mọi khi thấy con bạo dạn lắm cơ mà! Mới có nhìn thôi mà đã “ghê lắm” thì sau này còn làm được trò trống gì nữa!...

Nhưng ngay khi Garchomp mẹ dứt lời, bản thân bà cũng cảm thấy dường như có một cái nhìn sắc lạnh đang hiện diện ở đâu đây… bản năng mách bảo Garchomp mẹ như vậy. Bà liền đẩy đứa con đang đứng run cầm cập ra đằng sau lưng và thận trọng bước ra phía trước hang.

Quả nhiên! Một thân hình màu trắng đang “đứng” lơ lửng ngay trên không trung, cách cửa hang một đoạn không xa. Trông thân hình ấy gần giống như của người, tuy nhiên nó cũng có phần nào lại hao hao giống mèo, đặc biệt là cái đuôi màu tím khẽ đung đưa đằng sau lưng. Nhìn thân hình ấy không có vẻ gì đồ sộ hay gớm ghiếc giống như của một con quái vật cả, thậm chí vóc dáng của nó còn nhỏ hơn cả Garchomp mẹ nữa. Tuy nhiên Gible đã nói đúng… thân hình màu trắng ấy có một ánh mắt lạnh lùng cực kì đáng sợ!

- Đúng là có một con Garchomp đang sống ở đây…

Âm thanh ấy giống như giọng nói mà lại không phải là giọng nói. Nó vang lên bên tai 2 mẹ con Garchomp, nhưng cái thân hình màu trắng kia lại không hề mở miệng. Có cảm giác như… kẻ lạ mặt này giao tiếp bằng cách truyền âm thanh qua trí óc!...

- Ta đúng là Garchomp! – Garchomp mẹ bình tĩnh trả lời – Còn ngươi, ngươi là ai? Ngươi có phải là con quái vật dạo gần đây hay xuất hiện trong lãnh địa của ta và khiến cho mọi người hoảng sợ không?

- Tự họ nhìn thấy ta rồi khiếp sợ, rồi cũng tự họ đồn thổi rồi kêu ta là quái vật thôi. Bản thân ta không hề hù doạ hay làm hại gì họ hết… Người mà ta muốn gặp… chỉ có mình ngươi…

- Gặp ta?! Nhưng ta và ngươi đâu có quen biết nhau? Ngươi muốn gặp ta làm gì?

- Đơn giản vì ta muốn đấu với ngươi một trận…

- À, vậy là ngươi muốn thách đấu… – Garchomp mẹ bí mật phẩy tay ra hiệu cho đứa Gible con bảo nó lui vào trong hang - …Ngươi có thể cho ta biết mục đích của cuộc thách đấu này được không? Là vì muốn chiếm lãnh thổ của ta? Hay là ngươi có oán thù gì với ta mà ta không biết chăng?

Kẻ lạ mặt màu trắng im lặng một lúc, trầm ngâm…

- Câu hỏi của ngươi cũng chính là câu hỏi ta tự dành cho mình bấy lâu nay mà không thể trả lời… Từ khi sinh ra, ta luôn canh cánh trong lòng một ý nghĩ rằng ta phải không ngừng chiến đấu. Nhưng vì sao ta phải chiến đấu thì ta lại không biết!? Chỉ đơn giản là ý nghĩ đó luôn luôn bám lấy ta, từng tế bào trong người đều thôi thúc ta, cứ như thể ta sinh ra chỉ là để cho chiến đấu thôi vậy…

Garchomp mẹ vẫn im lặng chăm chú nghe từng lời. Một kẻ chỉ sống để chiến đấu ư… sống trên đời rất lâu rồi những Garchomp mẹ chưa từng gặp một ai như thế

- Ta đã sống suốt bấy lâu nay chỉ với một ý nghĩ như vậy. Chiến đấu… Ta không ngừng tìm cho mình những đối thủ mạnh, nhưng trận nào cũng như trận nào, ta bao giờ cũng thắng! Ta luôn luôn hi vọng rằng sẽ có một ngày nào đó, sẽ có người đánh bại được ta và chấm dứt cho ta những chuỗi ngày vô vị này! Tuy nhiên, cho đến tận bây giờ đối thủ có thể đánh bại được ta vẫn chưa xuất hiện...

Nói đến đây, đôi mắt của kẻ lạ mặt chợt thoáng qua một nỗi buồn khó tả…

- Trong suốt cuộc đời mình, ta có nghe kể nhiều về các Pokemon huyền thoại. Nghe đồn đó là những sinh vật hùng mạnh nhất trong thế giới Pokemon, và điều đó khiến cho ta khao khát được đấu với họ một lần. Tiếc rằng, các Pokemon huyền thoại đúng là dường như chỉ có trong huyền thoại. Dẫu biết rằng họ đang tồn tại ở đâu đó dưới gầm trời này, nhưng gặp được họ quả là vô cùng khó… Tuy nhiên bên cạnh đó, ta lại biết được một điều rằng trên thế giới này có một số loại Pokemon, dù không phải là huyền thoại nhưng khả năng chiến đấu của chúng lại có thể sánh ngang với các Pokemon huyền thoại! Chúng được gọi là những Pokemon giả-huyền-thoại, pseudo-legendary…

Bây giờ thì Garchomp mẹ đã bắt đầu hiểu lý do của cuộc gặp gỡ này. Bản thân loài Garchomp chính là một trong những loài Pokemon giả-huyền-thoại. Vậy là kẻ lạ mặt kia đã tìm tới Garchomp mẹ để thách đấu với bà, hi vọng rằng nhờ vào sức mạnh của một đối thủ là Pokemon giả-huyền-thoại, hắn sẽ được thoả mãn cơn khát chiến đấu của mình…

- Ta hiểu rồi, ta chấp nhận lời thách đấu! Tuy nhiên trước đó, hãy cho ta biết tên của ngươi…

- Tên của ta… là Mewtwo!


“Mewtwo?” – Garchomp mẹ chợt cảm thấy bàng hoàng khi cái tên ấy chạy vụt qua tâm trí… Sống ở vùng đất Kanto này đã lâu, Garchomp mẹ đã từng nghe kể vài lần về một con Pokemon được con người nhân bản vô tính mà sinh ra. Sau đó, con Pokemon này vì không chịu nghe sự điều khiển của con người nên nó đã nổi cơn phá phách, bỏ đi và sống nay đây mai đó. Con Pokemon này có sức mạnh vô cùng khủng khiếp, thoắt ẩn thoắt hiện, và đặc biệt là nổi tiếng hiếu chiến… Con Pokemon ấy có tên… Mewtwo…

Tuy nhiên Garchomp mẹ thậm chí còn chẳng có nhiều thời gian để mà ngạc nhiên nữa. Chỉ trong một cái chớp mắt, Mewtwo đã biến mất không còn ở chỗ cũ, và điều đó đồng nghĩa với việc hắn sắp sửa tấn công, trận chiến đã chính thức bắt đầu! Garchomp mẹ lập tức dồn sức mạnh vào hai móng vuốt và nín thở chờ đợi, đồng thời dùng các giác quan bản năng của mình để theo dõi động tĩnh…

Trước mặt không có… Đằng sau không có… Bên trái không có… Bên phải… Bên trái!!!

Mới vừa rồi bên trái Garchomp mẹ còn không có gì, vậy mà thoắt một cái, thân hình trắng toát của Mewtwo đã kề ngay sát bên cạnh bà từ phía bên trái! Khi Garchomp mẹ nhận ra thì đã không còn kịp trở tay nữa. Toàn thân Garchomp mẹ rung lên vì đau đớn, mặc dù Mewtwo thậm chí còn chưa chạm vào người bà. “Psychic” – Garchomp mẹ thoáng nghĩ trong đầu. Tuy nhiên Garchomp mẹ cũng không phải là kẻ yếu, dù đã rơi vào thế hạ phong nhưng bà vẫn quyết liệt chống trả. Cánh tay Garchomp mẹ quẹt ngang đầy uy lực, vạch một đường trên thân thể trắng muốt của Mewtwo.

Mewtwo khẽ nhíu mày lại rồi tung mình lên cao. Cơn đau của Garchomp mẹ cũng lập tức chấm dứt. Nhát rạch để lại trên người Mewtwo đang bắt đầu chuyển sang màu ửng đỏ. Tuy rằng cú phản đòn đã thành công, nhưng Garchomp mẹ vẫn không khỏi bàng hoàng… Một chiêu Dragon Claw của bà thông thường có thể khiến ngọc nát đá tan, vậy mà…

- Qua chiêu Dragon Claw này của ngươi, ta có thể cảm nhận được… ngươi đúng là một đối thủ không tồi… - Mewtwo vừa nói vừa nhắm mắt lại như để suy tư – Tuy nhiên ta cũng có thể thấy nếu là vài năm trước thì uy lực của chiêu thức này sẽ không chỉ dừng lại ở đây!... Vậy thứ gì đã khiến ngươi yếu đi vậy?

Garchomp mẹ im lặng không trả lời. Tuy có phần kinh ngạc vì đối phương có thể chỉ dựa vào chiêu thức mà suy ra nhiều thứ như vậy, nhưng bà vẫn không biểu lộ điều gì. Garchomp mẹ chỉ lẳng lặng dồn sức vào cánh tay rồi nhanh chóng vạch một vòng tròn dưới đất. Bùn đất bỗng từ dưới đó ồ ạt phun lên, xoáy quyện vào nhau và tạo thành một lớp tường rào bao quanh Garchomp mẹ và Mewtwo. Mewtwo thấy thế liền nở một nụ cười bí hiểm:

- Đây vốn là chiêu Sand Tomb, do cơn mưa nên đã hoá thành “Mud Tomb”… Thật sáng tạo…

- Mục đích của nó là gì chắc ngươi cũng đã rõ! – Garchomp mẹ dù thấy đối thủ có thể đọc được chiêu thức của mình nhưng vẫn không nao núng – Giờ thì ngươi không thể dùng tốc độ chớp nhoáng để tập kích ta nữa đâu, hãy cùng ta dùng sức lực phân cao thấp đi!

- Được… chỉ dùng một chiêu thôi nhé? – Mewtwo khẽ nghiêng đầu

“Một chiêu phân cao thấp?”, đây là điều mà Garchomp mẹ không nghĩ đến. Dù rằng ngay từ lúc bao vây Mewtwo bằng chiêu “Mud Tomb”, Garchomp mẹ đã có ý định dùng toàn lực để công kích trực diện kết thúc sớm trận đấu… Tuy nhiên không ngờ Mewtwo còn táo bạo hơn thế nữa!... Một chiêu!?

- Ta đến đây… - Cùng lúc với lời cảnh báo, 2 mắt và 2 bàn tay Mewtwo đồng thời sáng rực lên

Garchomp mẹ chỉ “gừ” một tiếng. Bà cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần…

ẦMMMM…

Từ bên ngoài, chú Gible con vừa hồi hộp vừa lo lắng cho mẹ. Tuy không nghe được, cũng không nhìn được những gì diễn ra bên trong cơn xoáy bùn đất nhưng khi tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, Gible hiểu rằng trận đấu đã đến hồi cao trào. Sức ép của vụ nổ lớn tới mức nó phá vỡ tung cơn xoáy bùn và làm cho bùn đất bắn văng khắp nơi. Gible thấp thỏm chờ đợi vụ nổ lắng xuống để nó có thể quan sát được ai là người chiến thắng cuối cùng của trận đấu.

Thật ngạc nhiên! Cả Garchomp mẹ lẫn Mewtwo đều đứng đó một cách an toàn!... Chẳng lẽ kết quả lại là hoà sao?!

Xem ra không phải vậy… trong khi Mewtwo vẫn đứng một cách hiên ngang, đường hoàng trên không trung thì Garchomp mẹ lại thở dốc thành từng cơn, mắt nhắm nghiền… Một lúc sau, Garchomp mẹ mới nói:

- Ta thua rồi… Ta thực sự khâm phục sức mạnh khổng lồ của ngươi… Nhưng sao… sao ngươi lại còn giữ sức cho ta?... Sao ngươi không hạ gục ta?...

Vậy là chỉ trong thoáng chốc thôi mà trận đấu đã phân thắng bại! Dù đã cố hết sức nhưng Garchomp mẹ vẫn không thể vượt qua Mewtwo!... Không ai biết được điều gì đã xảy ra bên trong cơn xoáy bùn đất ấy… Chỉ biết rằng nó diễn ra rất nhanh và cũng rất kịch tính…

- Vì ta còn cần ngươi trả lời ta một câu hỏi… - Mewtwo nói một cách ung dung - ...Chính là câu hỏi vừa rồi ta nói với ngươi: Theo ta cảm nhận thì trước đây ngươi đã từng mạnh hơn thế này, vậy thì lý do gì mà ngươi lại yếu đi vậy?... Ta thậm chí còn cảm thấy dường như dạo gần đây ngươi khá ít chiến đấu? Tại sao? Sẽ chẳng có mấy Pokemon có thể thắng được ngươi đâu!

- Sao ngươi lại quan tâm đến điều đó?

- Vì như ta đã nói, ta không thể sống mà ngừng việc chiến đấu… Vì vậy nên ta muốn biết làm thế nào mà ngươi lại có thể?

Garchomp nghe thấy thế thì bật cười khẽ. Bà chầm chậm tiến về phía đứa Gible con của mình, vừa xoa đầu nó vừa nói:

- Mewtwo à, kiến thức của ngươi có thể rất sâu rộng, phong phú… nhưng thực ra ngươi vẫn còn nhiều điều cần phải học lắm…

Mewtwo khẽ nheo mắt và lắng nghe từng lời Garchomp mẹ nói:

- Đã lâu rồi ta không chiến đấu, bời vì ta không còn mục đích gì để chiến đấu hết. Bây giờ, mục đích cuối cùng, mục đích lớn nhất của cả đời ta là có thể chăm sóc, dạy dỗ cho con trai Gible của ta… Chiến thắng thì có ý nghĩa gì đâu, nếu như chiến đấu là vô ích? Đối với ta, chiến thắng lớn nhất của ta là khi được nhìn thấy con trai ta trưởng thành, và ta nguyện đánh đổi cả cuộc đời chiến binh của ta cho việc đó! Như ngươi nói, ta có thể là một chiến binh giỏi, nhưng ta đã chọn trở thành một người mẹ…

Sau đó Garchomp mẹ nhìn lên Mewtwo và nói:

- Ngươi nói mình không thể tìm ra câu trả lời “vì sao ngươi phải chiến đấu” đúng không? Vậy thì trước hết ngươi phải trả lời một câu hỏi là nguồn gốc của mọi câu hỏi khác: “Ngươi-là-ai?”

Sau đó hai mẹ con Garchomp dìu nhau bước trở vào trong hang, bỏ mặc Mewtwo đứng chết lặng dưới cơn mưa rừng. Thân hình Mewtwo dần dần hạ xuống mặt đất, cũng giống như tâm trí Mewtwo lúc này đang dần dần chìm vào trong suy nghĩ về lời nói của Garchomp mẹ vậy… Đúng, chiến đấu hay làm việc gì cũng vậy, phải có mục đích. Nhưng mục đích cuối cùng của Mewtwo là gì? Ngay cả bộ óc siêu việt của con Pokemon nhân bản cũng không thể trả lời nổi câu hỏi này…

Mỗi người đều có một con đường đi của mình. Khi người ta trả lời được câu hỏi “mình là ai?” thì cũng tức là họ đã nhìn ra được con đường của bản thân, cũng giống như Garchomp đã chọn trở thành một người mẹ. Còn Mewtwo thì sao?... Không có một mục đích nào rõ rệt… Chỉ biết sống qua ngày bằng những trận chiến mà tự Mewtwo cũng cảm thấy rằng nó thật vô vị… Mewtwo đã rời bỏ những người đã tạo ra mình hoặc muốn kiểm soát mình để có thể sống một cuộc đời của riêng bản thân, nhưng một cuộc đời như thế này không phải là những gì Mewtwo muốn!!!

Mewtwo buồn bã nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trên một vũng nước mưa, trong lòng nặng trĩu một câu hỏi: “Ta là ai?!... Mewtwo là ai?!”

http://farm6.static.flickr.com/5294/5531227919_e9601f1fa7_z.jpg
Dark_Lucario
19-10-2011, 06:18 PM
Chapter 2: Which one is Mewtwo?

Bên ngoài trời, những âm thanh “rào rào”, “lộp bộp” của những hạt mưa rơi trên mái nhà, đập vào cửa sổ vẫn cứ ngân lên mãi không thôi… Một cơn mưa thật là dài…

Mewtwo hiện giờ đang đứng bên trong căn nhà cũ ở đảo Cinnabar, nơi Mewtwo đã được ra đời. Trong lòng Mewtwo lúc này chỉ có một nỗi buồn u ám, nó phủ kín và quây chặt lấy tâm trí Mewtwo còn nặng nề hơn cả mây đen đang giăng ngoài trời. Từ khi Mewtwo tàn phá căn nhà này và rời khỏi đây, nó đã trở thành một nơi hoang phế không người ở. Có lẽ chính vì sự tối tăm, điêu tàn của căn nhà đã khơi gợi nên mới khiến cho nỗi buồn càng thấm sâu vào tâm trạng của Mewtwo hơn.

Tại sao Mewtwo lại có mặt ở nơi này?... Chỉ đơn giản là sau khi nghe những gì mà Garchomp mẹ đã nói, Mewtwo muốn trở lại đây với hi vọng có thể tìm được câu trả lời cho câu hỏi: “mình là ai?”. Không trả lời được câu hỏi đó, tương lai của Mewtwo quá đỗi mịt mờ, và tất cả những gì còn lại là hiện tại và quá khứ. Căn nhà này chính là quá khứ của Mewtwo…

Càng đi sâu vào bên trong căn nhà, kí ức càng hiện ra rõ hơn trong đầu Mewtwo: Chiếc lồng kính có chứa những chất dung dịch sinh học, những đường ống và những trang thiết bị ngổn ngang, những nhà khoa học vây xung quanh nở những nụ cười khó hiểu khi thấy Mewtwo tỉnh giấc... Ôi… những nhà khoa học… cứ nghĩ đến họ là Mewtwo lại cảm thấy muốn xiết nắm tay lại thật chặt và đẩy ngay hình ảnh của họ ra khỏi đầu…

Họ đã tạo ra Mewtwo, đúng! Xét về mặt đó thì họ có ơn đối với Mewtwo. Nhưng buồn thay, khi ấy họ chỉ nghĩ rằng họ đang tạo ra một thứ vũ khí phục vụ cho bản thân mà thôi! Họ không coi Mewtwo như một sinh vật có trái tim biết đập, mà chỉ coi đó là một cỗ máy chiến đấu với trí tuệ và sức mạnh vô song! Và hơn tất cả, họ muốn làm chủ Mewtwo, muốn Mewtwo phải phục tùng và thực hiện những mục đích riêng của họ! Điều đó đối với Mewtwo là không thể tha thứ được!!!

ẦM!!!

Chỉ nghĩ tới những điều đó thôi mà cơn tức giận đã trào lên tới mức kô thể kiềm chế được, vô tình Mewtwo đã để sức mạnh của mình giải phóng ra ngoài và làm nổ tung một mảng tường lớn. Từ đằng sau bức tường, những con Rattata và Raticate kéo đàn kéo lũ chạy tán loạn. Chúng vốn là những con Pokemon hoang dã cư ngụ trong căn nhà cũ này, bị sức mạnh khổng lồ toả ra từ người Mewtwo làm cho sợ hãi mà phải trốn chui trốn lủi. Tình cờ, nơi chúng trốn cũng lại là một căn phòng mà trước đây Mewtwo chưa biết đến. Với sự tò mò, Mewtwo chậm rãi bước vào trong.

Xem ra đây chỉ đơn thuần là một kho cất trữ tài liệu, sách và giấy tờ các loại. Phần lớn trong số đó đã bị gặm nham nhở hết. Những mảnh giấy vụn nằm vương Tui♥SkyTui♥SkyTui♥Sky phủ đầy mặt sàn, trong số đó có mấy tờ bị ướt nhẹp và bốc mùi khó chịu. Trong căn phòng này, đáng chú ý nhất là một bức ảnh vẽ quả địa cầu đang nằm trong lòng bàn tay của một người đàn ông, bên dưới có dòng chữ to:

“THỐNG TRỊ THẾ GIỚI, ĐIỀU HOÀN TOÀN CÓ THỂ!”

Mewtwo tiến lại gần hơn để nhìn bức ảnh, hoá ra đó là một tấm poster, bên trên có đóng dấu “tối mật”. Bên dưới dòng chữ to đó lại có những dòng chữ nhỏ khác:

“Bạn có từng nghe tới sức mạnh siêu việt của các Pokemon huyền thoại? Sức mạnh tưởng như chỉ có trong truyền thuyết giờ đây đã nằm trong tay của các nhà khoa học đảo Cinnabar! Với mẫu DNA thu thập được của Pokemon huyền thoại Mew, chúng tôi đang cho tiến hành nhân bản vô tính để tạo ra một phiên bản thứ hai mang những đặc tính vốn có – và có thể còn vượt trội hơn – của Pokemon nguyên gốc. Công trình hiện giờ đã hoàn thành 90% và dự báo hiệu quả đạt được sẽ còn vượt qua cả mong muốn!

Khi thành công, nhất định công trình này sẽ trở thành một vũ khí hữu hiệu để thực hiện mọi mục đích của người sở hữu nó. Vậy ai sẽ là người có may mắn này? Một khi bạn đã nhận được tờ poster này cũng có nghĩa là bạn hoàn toàn có tư cách để trở thành người đó. Xin mời hãy tham gia vào buổi bán đấu giá được tổ chức kín…”

Đoạn sau đã bị rách mất, có lẽ là tác phẩm của bọn Rattata và Raticate…

“Đây là lý do để ta được ra đời sao?!”

Nếu như khi trước, tâm trạng của Mewtwo cũng giống như những đám mây mưa u ám đượm buồn thì giờ đây, có lẽ nó phải được so sánh với những đám mây giông sấm sét thịnh nộ. Mewtwo không những chỉ là một thứ vũ khí, một thứ công cụ, mà còn là một thứ hàng hoá bị đem buôn bán trao đổi! Với tựa đề và nội dung của tờ quảng cáo, có thể thấy rõ rằng việc Mewtwo được tạo ra chỉ là để nhằm mục đích bán lại cho những kẻ nào muốn chiếm hữu sức mạnh khổng lồ của nó, có lẽ là những ông trùm hoặc những tên độc tài… Mewtwo tìm về đây với hi vọng có thể tìm được câu trả lời cho câu hỏi “mình là ai?”, nhưng không ngờ đáp án nhận được lại vô cùng chua xót…

“Mewtwo là ai?!... Là vũ khí?!... Là công cụ?!... Là hàng hoá?!...” Cứ mỗi lần tự hỏi mình một câu, Mewtwo lại phóng ra một luồng sức mạnh một cách điên cuồng, khiến cho căn nhà vốn đã điêu tàn nay lại càng vỡ nát, tan hoang. Cứ như thế, Mewtwo tung ra hết đòn này đến đòn khác mà không có chủ đích, có lẽ cho đến khi nào trút hết cơn giận này thì mới may ra ngừng lại được…

“BEEP!….”

Một âm thanh lạ bất thình lình “nháy” lên bên tai Mewtwo, và không ngờ rằng chỉ một âm thanh nhỏ nhoi ấy mà lại có thể khiến Mewtwo ngưng được cơn cuồng nộ. Một ý nghĩ vụt loé lên làm cho mọi cảm xúc lẫn lộn của Mewtwo đều tan biến đi đâu hết: “Cần phải tìm ra âm thanh đó là gì!”


Thật là lạ… âm thanh ấy nghe rất bình thường và vô hại. Dù nó đột nhiên cất lên trong một căn nhà bỏ hoang thế này cũng có thể coi là chuyện lạ, nhưng nơi đây vốn là một phòng nghiên cứu khoa học, âm thanh kia hoàn toàn có thể chỉ là tiếng một loại máy móc nào đó chưa ngừng hoạt động. Ấy vậy mà Mewtwo lại không thể bỏ qua chuyện đó, và quyết tâm phải tìm cho ra nó cứ như thể có ai đó đang xui khiến Mewtwo vậy! Mewtwo lập tức tung nắm đấm xuống mặt sàn khiến cho nó vỡ tung, nứt toác ra. Quả nhiên bên dưới sàn nhà còn có một tầng hầm khác! “Âm thanh đúng là phát ra từ đây…” – nghĩ vậy, Mewtwo không đắn đo gì thêm, liền tung người nhảy xuống dưới.

Mewtwo cũng không biết là mình đang đi tìm cái gì ở dưới tầng hầm này, tuy nhiên khi hai bàn chân chạm xuống mặt đất, Mewtwo mới nhận ra rằng việc làm này của mình không phải vô ích…

Không nằm ngoài dự đoán, trong tầng hầm bên dưới ngôi nhà cũ có tồn tại một căn phòng thí nghiệm khác. Nơi này đầy dẫy những thứ máy móc quái dị được phủ kín bởi một lớp rỉ sét, bụi bặm. Trông nó không khác lắm so với phòng thí nghiệm nơi mà Mewtwo được sinh ra – theo như những gì còn đọng lại trong trí nhớ. Chỉ khác ở chỗ nơi đây quá đỗi tồi tàn, những máy móc này có lẽ đã bị bỏ làm phế liệu từ lâu trước cả khi Mewtwo ra đời…

“BEEP!...”

Âm thanh lạ ấy lại một lần nữa vang lên. Mewtwo liền quay ngoắt lại phía sau lưng, hướng phát ra âm thanh đó. Tuy nhiên Mewtwo chẳng nhìn thấy gì ngoài một cái cột trụ được bọc bằng kính, và hình ảnh phản chiếu của chính Mewtwo trên lớp kính đó.

Nhưng… hãy khoan… tại sao hình ảnh phản chiếu của Mewtwo trong gương lại nhắm mắt và trông bé tẹo như vậy? Lại còn cái đám dây nối chằng chịt là sao?

“Không phải hình ảnh phản chiếu!” – Mewtwo tự nói với chính mình, sau đó bước vội về phía chiếc cột trụ. Khi đã đứng sát bên chiếc cột, Mewtwo mới nhận ra rằng đó thực ra là một cái bình chứa lớn chứ không phải là một chiếc cột bọc kính như lầm tưởng. Và nếu vậy thì… cái hình thù nhỏ bé trông giống Mewtwo đang nhắm mắt kia không lẽ lại là…?

Thật khó tin!!!…

“Chẳng lẽ… đây lại là một Mewtwo nữa???”

Ban đầu chính Mewtwo cũng không muốn tin, nhưng xem ra không tin cũng không được! Cái hình hài nhỏ bé đó trông giống Mewtwo như đúc, chỉ ngoại trừ việc kích thước cơ thể của nó nhỏ hơn. Dù có muốn thì Mewtwo cũng không có cách gì phủ nhận được việc đó, bởi nếu như Mewtwo có thể tồn tại được, vậy thì cớ gì việc vẫn còn một – hoặc nhiều - phiên bản khác lại không thể xảy ra?!

Thật không ngờ… ở bên dưới căn nhà cũ này vẫn còn tồn tại một phiên bản khác của Mewtwo!... À… hay nói đúng hơn thì đây phải là “một phiên bản khác của Mew”, con Pokemon huyền thoại mà từ DNA của nó các nhà khoa học mới cho ra đời Mewtwo và… phiên bản này. Từ trước đến giờ Mewtwo cứ nghĩ rằng mình là phiên bản vô tính duy nhất, vậy mà bây giờ…

“BEEP!...” – âm thanh lạ lại vang lên một cách đều đặn như để báo hiệu. Thì ra bên dưới chiếc bình chứa vẫn còn một màn hình hiển thị nhỏ, nơi phát ra những tiếng “BEEP” vừa rồi. Mewtwo thử đọc những dòng chữ đang nhấp nháy trên màn hình ấy. Dòng chữ nhỏ hơn ở trên viết: “Status: 1 stopped – 1 completed” (Trạng thái: 1 đã dừng – 1 đã hoàn thành). Dòng chữ lớn hơn ở dưới viết: “WARNING: run out of power source. Shutting down.” (CẢNH BÁO: hết năng lượng. Đang tắt.)

Vậy là chiếc máy này đang ngừng hoạt động, và những tiếng “BEEP” nãy giờ là để báo hiệu về việc này. Không biết liệu có phải chính cơn thịnh nộ vừa rồi của Mewtwo đã động chạm gì tới hệ thống năng lượng cung cấp cho cỗ máy hay không? Rất có thể là như vậy… Nhưng nếu như Mewtwo đoán không nhầm, cỗ máy này có nhiệm vụ cung cấp oxy, dưỡng chất và những gì cần thiết để duy trì sự sống cho sinh vật mà nó chứa bên trong. Nếu như cỗ máy này ngừng hoạt động thì…

Trong đầu Mewtwo lúc này chỉ có một mối quan tâm duy nhất: sinh vật này liệu có còn sống hay không? Có thể nó chỉ là một “thí nghiệm thất bại” và đã chết từ rất lâu rồi, trước cả khi Mewtwo được sinh ra. Cũng có thể nó đã chết ngay từ khi Mewtwo thức giấc rồi tàn phá nơi này khiến cho không còn ai ở lại đây nữa. Nhưng một khi cỗ máy này vẫn còn hoạt động – dù không ai biết đến điều đó – thì vẫn có khả năng là sinh vật này còn sống lắm chứ!

“Nếu như nó còn sống, thì ta phải cứu nó ngay!”

Lại một lần nữa, bản năng lại thôi thúc Mewtwo làm một việc mà chính bản thân mình cũng không hiểu lý do tại sao – Mewtwo không phải loại người thích ra tay cứu rỗi kẻ khác. Tuy nhiên có thể tất cả đều xuất phát từ mong muốn tìm hiểu về thực hư sự tồn tại của phiên bản này nên Mewtwo mới không thể để nó chết… Muốn vậy thì điều trước tiên cần làm là phải đưa nó ra khỏi cỗ máy đã không còn khả năng duy tri sự sống cho nó nữa.

Nghĩ là làm. Bằng sức mạnh ý niệm của mình, Mewtwo dễ dàng phá vỡ chiếc bình chứa làm bằng kính và khiến cho tất cả những thứ dung dịch chứa trong đó tràn ra bên ngoài. Sinh vật đang nổi lềnh bềnh trong thứ dung dịch đó cũng rơi bịch xuống dưới và làm đám dây rợ nối vào cơ thể nó rời ra. Hai mắt nó vẫn nhắm nghiền, không có hơi thở, cũng không có dấu hiệu gì của sự sống hết.

Thế rồi, sinh vật đó bất ngờ khẽ động đậy… Nó đột nhiên rùng mình rồi sặc một cái thật mạnh…

“Nó còn sống!” – Mewtwo ngạc nhiên thốt lên trong đầu. Sau đó Mewtwo cứ đứng yên như vậy, mở trừng mắt nhìn sinh vật nọ thở hổn hển một cách yếu ớt. Đôi mắt nó khẽ mở ra ti hí… rồi lại nhắm ngay lại… rồi lại mở ra… Trông nó hệt như một đứa trẻ sơ sinh vậy, chỉ khác là nó không khóc!

Thế rồi ánh mắt của sinh vật nọ bắt gặp cái nhìn của Mewtwo… Nó giật mình lết người lui lại…

Mewtwo chỉ đứng đó không có hành động gì, bởi trong lòng Mewtwo lúc này vẫn còn đang ngạc nhiên về việc sinh vật giống y hệt mình kia vẫn còn sống. Đó quả là một điều kì diệu! Sinh vật này đã ngồi yên trong cỗ máy duy trì sự sống suốt bao lâu nay… và bây giờ thì nó đã thức giấc?! Oái oăm hơn, nó không thức giấc trước mặt bất kì ai khác, mà lại chính là trước mặt phiên bản song sinh với nó – Mewtwo!

- Ai đấy? – Một âm thanh mỏng manh cất lên từ vòm họng của sinh vật nọ.

http://farm6.static.flickr.com/5294/5536474489_e7f16e4f08_z.jpg

Thoạt đầu Mewtwo cũng thấy khá là bất ngờ khi sinh vật thấy đó có thể nói được, nhưng suy nghĩ đó đã nhanh chóng biến mất. Bản thân Mewtwo lúc mới tỉnh giấc cũng biết nói như vậy thôi, mà không chỉ vậy, Mewtwo còn biết nhiều thứ khác và sở hữu nhiều khả năng khác, mặc dù chưa bao giờ được học. Chẳng có gì lạ nếu phiên bản này cũng có thể làm những việc như vậy.

Không thấy Mewtwo trả lời, sinh vật nọ lại thẽ thọt lên tiếng tiếp:

- Tôi là ai?

“Tôi là ai?”… câu hỏi luôn nằm ở cửa miệng của những kẻ mới tỉnh giấc khi không có quá khứ… Và mới đây thôi, câu hỏi đơn giản này cũng là câu hỏi khiến cho Mewtwo phải đau đầu…

“Phải trả lời nó thế nào đây?” - Mewtwo băn khoăn không biết liệu có nên giải thích cho sinh vật nọ về nguồn gốc nhân bản vô tính của nó hay không. “Chí ít thì nó cũng cần phải có một cái tên…”

Mewtwo thử nghĩ lại, cái tên Mewtwo là do sự kết hợp giữa “Mew” – tên của Pokemon gốc, và “two” – số hai. Nếu như theo cách đặt tên đó thì sinh vật này sẽ có tên là… Mewthree. Và Mewtwo đáp:

- Ngươi là… Mewt…

Mới nói được có nửa câu thì Mewtwo đã phải giật mình ngừng lại. Chắc gì giữa sinh vật nọ và Mewtwo, nó đã là “số ba” còn Mewtwo là “số hai”?! Biết đâu nó mới là phiên bản đầu tiên được nhân bản vô tính từ Mew, còn Mewtwo lại là phiên bản sau thì sao? Biết đâu… nó mới chính là Mewtwo, còn con Pokemon đang nghĩ trong đầu tất cả những điều này mới là Mewthree thì sao?... Nếu vậy thì mọi chuyện sẽ khá là phức tạp…

- Tôi là Mewt… Còn anh là ai? – Sinh vật nọ hỏi tiếp

Mewtwo khẽ nhướn mày… “Mewt?… Hoá ra đấy lại là ý kiến hay…”

- …Ta là Mewtwo…

Sinh vật nọ - giờ đã có tên là Mewt – không còn hỏi thêm câu nào nữa. Nó ngơ ngác nhìn quanh căn phòng bí mật, nhìn Mewtwo, và nhìn chính nó. Trông điệu bộ của nó đúng là không khác gì một đứa trẻ con, và điều đó khiến cho Mewtwo phải thắc mắc: “Thật sự đây đúng là một phiên bản khác của ta sao? Nhưng trông nó không có vẻ gì là đang chứa trong mình những sức mạnh vượt trội của một con Pokemon được nhân bản vô tính từ Mew huyền thoại cả… Chuyện này là thế nào đây?”

Bất kể chuyện này thực hư là như thế nào, nhưng với sự ra đời của con Pokemon Mewt này, Mewtwo có thể biết một điều chắc chắn: Kể từ giờ phút này trở đi, cuộc sống của Mewtwo sẽ hoàn toàn thay đổi…
Dark_Lucario
19-10-2011, 06:20 PM
Chapter 3: The first day in life

Sau cơn mưa, không khí trở nên thật nhẹ nhàng, thoáng đãng. Không biết có phải thật vậy không, hay là chẳng qua do cơn mưa khiến cho vạn vật trở nên nặng nề, u ám nên khi cơn mưa qua đi, ta mới có cảm giác mọi thứ có vẻ dịu nhẹ đi hẳn…

Không khí càng trở nên thanh thoát hơn khi nghe đâu đó có tiếng cười của một đứa trẻ vang lên. Tại bãi cỏ dưới chân núi lửa Cinnabar, Mewt đang hồ hởi bước những bước chân đầu tiên của mình đặt lên mặt đất bao la. Thỉnh thoảng, nó lại nằm rạp xuống đất, hít lấy hít để mùi cỏ non sau cơn mưa, rồi nó lấy tay vuốt từng giọt nước đang đọng trên ngọn cỏ và đưa lên miệng để… nếm. Có lúc, nó lại đánh mặt ra xung quanh để nhìn xem mặt đất rộng tới đâu, rồi nó lại ngửa mặt lên để đo xem bầu trời cao chừng nào. Khi tiếng hót trong veo của những con Taillow vọng tới tai nó, nó lại quên hết tất cả những thứ kia đi và ngồi yên để có thể lắng nghe…

Thật khác xa so với Mewtwo lúc mới lần đầu tiên mở mắt. Khi ấy, Mewtwo đã biết rõ về tất cả mọi thứ trên đời này, chỉ trừ chính bản thân mình. Còn Mewt thì ngược lại, nó còn chẳng thèm tìm hiểu xem nó được ra đời như thế nào, tại sao,… nó chỉ quan tâm tới thế giới đang rộng mở ra trước mắt nó mà thôi. Đối với Mewt, mỗi sự vật trên thế giới này đều là một thứ mới mẻ và đầy thú vị.

Điều này càng làm tăng thêm nghi vấn của Mewtwo về những khả năng mà Mewt có thể có. Liệu có phải Mewt thực sự chỉ là một con Pokemon sơ sinh như bao con Pokemon bình thường khác? Hay là tuy mang bên ngoài tầm vóc của một đứa trẻ con ngây thơ nhưng bên trong nó đang tiềm tàng những sức mạnh kinh người? Và nếu có thì sức mạnh đó đạt đến mức nào? Mewtwo nhất định cần phải thử…

- Mewt, quay mặt ra đây!

Mặc dù đang đắm chìm trong những âm điệu du dương của Taillow nhưng khi nghe Mewtwo gọi, Mewt liền lập tức dứt nó ra và quay mặt lại phía sau. Đôi mắt của nó mở to một cách hồn nhiên – lại thêm một điểm khác biệt nữa khiến cho Mewt và Mewtwo không thể lẫn với nhau được.

- Không được dùng tay, hãy bắt quả táo này cho ta xem! – Dứt lời, Mewtwo liền thảy về phía Mewt một quả táo chín mọng.

Lúc quả táo bay đến, có lẽ là theo phản xạ, hai tay của Mewt vẫn cứ đưa lên. Tuy nhiên vì nhớ tới lời của Mewtwo nên nó lập tức dừng khựng lại, rồi loay hoay hí hoáy không biết phải làm gì, và ăn trọn quả táo vào đầu đánh “cốp” một tiếng…

- Ư… - Mewt vừa rên rỉ vừa đưa hai tay lên ôm đầu

- Sao vậy? – Mewtwo lạnh lùng hỏi – Ngươi không thể dùng sức mạnh của ý nghĩ để dừng quả táo lại sao?

- Nó là cái… gì ạ? – Mewt mếu máo

“Kiểu này là hỏng rồi” – Mewtwo tự thở dài với bản thân. Mewtwo đang nhớ lại dòng chữ nhấp nháy đầu tiên trên màn hình của cỗ máy duy trì sự sống cho Mewt: “Trạng thái: 1 đã dừng – 1 đã hoàn thành”. Mewtwo có thể biết chắc chắn rằng cái đoạn “1 đã hoàn thành” là để nói về chính bản thân Mewtwo – phiên bản vô tính đã hoàn thiện và thức giấc. Và như vậy thì cái “1 đã dừng” hiển nhiên là để nói về Mewt… Giờ thì Mewtwo đã hiểu ra tại sao, có lẽ Mewt và Mewtwo đã được tạo ra trong cùng một thời gian, nhưng vì lý do nào đó mà chỉ có Mewtwo mới có thể phát triển, thức giấc và sở hữu những sức mạnh siêu cường được, còn Mewt thì chỉ dừng lại ở hình thái của một đứa trẻ không biết gì mà thôi. Xem ra Mewt đã ở trạng thái đó suốt cả thời gian qua, cho đến khi Mewtwo đưa nó ra khỏi cỗ máy duy trì sự sống và làm nó thức giấc…

Trong lúc Mewt đang vô tư gặm quả táo chín mà nó vừa mới bắt lấy bằng trán, thì Mewtwo lại đang chất chứa trong đầu nhiều suy nghĩ: “Ta phải làm gì với tên vô dụng này đây?” “Bỏ mặc nó ở đây và coi như nó không tồn tại chăng?” “Không có bất cứ một khả năng chiến đấu nào, nó sẽ chết mất…” “Việc gì ta lại phải quan tâm đến nó chứ?” “Chà, tại sao trước đây ta lại cứu nó làm gì nhỉ?”…

Đúng lúc ấy, trên đầu Mewtwo và Mewt bỗng vọng lên một tràng cười giòn giã. Tạm gác lại những việc đang làm, cả hai cùng nhìn lên trên đầu và phát hiện ra… một đám mây được tạo bởi những cục bông tròn màu trắng đang lừng lững trôi qua! Nhìn kĩ hơn thì thấy đó không hẳn đã là bông, mà trông nó giống như những nhánh bồ công anh khổng lồ, thấp thoáng lẫn trong đó lại có những khuôn mặt béo tròn màu xanh đang toe toét cười. Mewt thì ngơ ngác không biết gì, nhưng Mewtwo thì biết rõ: đây là một đám Jumpluff đang di chuyển thành đàn!

Chuyện này không mảy may khiến cho Mewtwo phải bận tâm, nhưng đối với Mewt thì đây là một sự kiện vô cùng thú vị. Nó liền chạy ra chỗ “đám mây Jumpluff” và gọi lớn:

- Êêêê!... Êêêê!...

Trong chốc lát, những tiếng cười giòn giã đột nhiên im bặt. Ngay sau đó, từ “đám mây Jumpluff” lại vọng lên những tiếng nói đồng thanh:

- Táo! Táo!

Thế rồi, cả cái đám mây bông to uỳnh đó nhanh chóng hạ xuống mặt đất và vây kín đặc lấy xung quanh Mewt - chính xác hơn thì đám Jumpluff đang chú ý đến quả táo cắn dở trên tay nó.

- Ở đâu? Ở đâu? – Đám Jumpluff rộn ràng

- Quả táo này á? – Mewt chỉ tay về phía Mewtwo đang đứng rồi nói – Anh ấy đưa cho tớ chứ tớ cũng chả biết ở đâu… Hay là các cậu ra hỏi anh ấy xem!

Đám Jumpluff đồng loạt quay ra nhìn Mewtwo, rồi chúng lại đồng loạt quay về hướng Mewt và thì thầm (nhưng vì đồng thanh nói nên dù có thì thầm thì âm thanh nghe vẫn rõ mồn một):

- Ghê lắm! Ghê lắm!

- Anh Mewtwo á? – Mewt khẽ nhíu mày – Không, anh ấy có ghê đâu?...

- Ghê lắm! Ghê lắm! – Bọn Jumpluff vẫn một mực “thì thầm”. Dù chưa gặp nhau bao giờ nhưng bọn Jumpluff này vẫn có thể dễ dàng nhận ra một nguồn sức mạnh đáng sợ đang toát ra từ Mewtwo. Chỉ có riêng Mewt là không biết đến điều đó.

- Thế thì chịu rồi… Hay là các cậu thử tìm quanh đây xem!

Ngay lập tức, bọn Jumpluff theo lời Mewt tản ra bốn phương tám hướng và nhìn ngó mọi nơi. Không lâu sau, một con Jumpluff reo lên:

- Thấy rồi! Thấy rồi!

Vậy là tất cả bọn Jumpluff lại kéo đàn kéo lũ ùa ra hướng mà con Jumpluff nọ chỉ. Vì đứng lẫn bên trong nên vô tình cả Mewt cũng bị cuốn nhào theo “đám mây Jumpluff”. Mewt vội vàng bám chặt lấy một con trong số chúng vì sợ bị rơi xuống, và nhờ vậy mà nó cũng được nhấc bổng lên cao một cách nhẹ nhàng như một quả bóng bay.


Từ trên cao, Mewt nhìn thấy ở bên dưới mặt đất, cách không xa chỗ nó vừa đứng là một vài cây táo dại mọc túm tụm với nhau, giữa những tầng lá xanh lại lấp ló những quả táo đỏ chín mọng. Có lẽ quả táo mà Mewtwo vừa mới lấy cũng là từ đây mà ra. “Đám mây Jumpluff” vội vã sà xuống bu lấy xung quanh những cây táo ấy để hái táo ăn, và chẳng mấy chốc những cây táo đã bị bao phủ bởi những khối cầu bồ công anh trắng xoá.

Từ nãy đến giờ, Mewtwo vẫn đứng nguyên một chỗ và quan sát phiên bản kia của mình nô đùa trên lưng những con Jumpluff. Có vẻ như Mewt hoà đồng rất nhanh với những người bạn mới của nó, những người bạn không thể nói được câu nào dài hơn hai chữ… Mewtwo lặng lẽ ngồi xuống bên một vách đá và suy ngẫm về tất cả những chuyện vừa xảy ra. Nếu như mục đích của các nhà khoa học khi tạo ra những Pokemon nhân bản vô tính như Mewtwo là để đúc nên một thứ vũ khí tối cường, vậy thì tại sao họ lại tạo ra một thằng nhóc không mang trong mình bất cứ một tố chất nào của một chiến binh như Mewt nhỉ? Không lẽ… Mewt thực sự chỉ là một “sản phẩm hỏng” trong chuỗi “sản xuất hàng loạt” của các nhà khoa học?!

http://farm6.static.flickr.com/5058/5537052036_bb394a9645_z.jpg

Mặc dù Mewt chỉ vừa mới được “tỉnh giấc” trong một thời gian ngắn ngủi, nhưng Mewtwo có thể thấy rõ rằng thằng bé đó khác xa so với mình, nếu không muốn nói là trái ngược nhau cả về thể chất lẫn tính cách. Hãy nhìn mà xem, thằng bé đó chẳng có lấy một sức mạnh nào trong người, mặc dù nó được nhân bản vô tính từ một con Pokemon huyền thoại! Và trong khi Mewtwo là một chiến binh lạnh lùng đầy kiêu hãnh thì Mewt lại chỉ biết cười toe toét một cách nhố nhăng! Càng ngày Mewtwo càng muốn dứt cái “của nợ” này ra. Mà thật ra thì Mewtwo cũng đâu cần phải có trách nhiệm gì với nó cơ chứ? Mewtwo đã cho Mewt được sống, vậy là quá đủ. Sau đó cuộc đời của Mewt sẽ ra sao hoàn toàn là do nó tự quyết định, Mewtwo chẳng việc gì phải lo nghĩ đến điều đó hết…

Nghĩ vậy, Mewtwo đứng dậy và quay lưng định bỏ đi. Mewtwo cũng chưa biết là sau này mình sẽ làm gì, có lẽ là sẽ quay lại với cuộc sống trước đây – đi tìm đối thủ và chiến đấu chăng?

- Kẻ thù! Kẻ thù!

Nếu như không phải tiếng nói vừa mới cất lên nghe thật choe choé thì Mewtwo đã lầm tưởng rằng đó là những lời nói lẩm bẩm của chính mình. Mewtwo quay đầu lại và nhận ra đám Jumpluff đang bay tán loạn trong không khí như thể đang sợ hãi một cái gì đó. Có điều bọn chúng mỗi con bay một hướng không có trật tự gì cả, và thế là hầu hết bọn chúng bị đâm sầm vào nhau rồi bắn đi tứ tung…

…Và khi có những con Jumpluff bị bắn xuống gần mặt đất, những cánh tay màu tím bỗng từ đâu bất ngờ vươn ra và tóm lấy chúng…

Không biết từ lúc nào và từ đâu, những con Grimer và Muk đã kéo đến đứng đầy dưới mặt đất! Bọn chúng trông có vẻ rất thích thú với việc vươn tay ra và chụp lấy những con Jumpluff xấu số bay loạn xạ trong không trung. Một khi đã bị tóm thì những con Jumpluff xem như chịu chết không thể nào thoát ra được, bởi chúng đã bị dính chặt vào thân thể nhầy nhụa nhớp nháp của bọn Pokemon Độc xấu tính. Khung cảnh nô đùa vui vẻ lúc nãy đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một chiến trường hỗn loạn cả dưới mặt đất lẫn trên không trung!

“Chắc là một cuộc tranh giành thức ăn… Hoặc cũng có thể chính bọn Jumpluff đó là thức ăn… ” – Trước tình cảnh thảm khốc như vậy, Mewtwo vẫn chỉ thờ ơ quay mặt lại và lại tiếp tục bước đi. Và có lẽ Mewtwo đã tung mình bay lên bầu trời cao vời vợi nếu như không nhận ra rằng thằng bé Mewt đã đứng trước mặt mình với bộ dạng hớt hơ hớt hải từ lúc nào…

- Anh Mewtwo… anh mạnh lắm phải không?... Anh hãy cứu các bạn ấy với!... – Mewt vừa nói vừa thở hổn hển. Có lẽ là nó vừa mới chạy thục mạng để có thể đến được chỗ Mewtwo

- …Tại sao?... – Trước bộ dạng khẩn khoản của Mewt, Mewtwo chỉ nói ra mấy lời dửng dưng

- Anh thấy rồi còn gì!... Đám Pokemon màu tím kia không biết tại sao tự dưng kéo đến… xong rồi bọn chúng đột nhiên tấn công… còn các bạn kia…

- Đám Jumpluff đang gặp nguy hiểm, ta biết rồi… - Mewtwo nói lớn tiếng để cắt ngang - …Ý ta là điều đó chẳng có ý nghĩa gì đối với ta cả, và ta cứu chúng thì để làm gì cơ chứ?...

Đến đoạn này thì Mewt chẳng còn biết nói gì nữa. Khuôn mặt nó thỉnh thoảng nhăn lại một cái như thể muốn nói ra điều gì nhưng lại thôi. Sau 3 lần nhăn mặt như thế, Mewt chỉ còn biết thở hắt ra một cái đầy tuyệt vọng rồi nói:

- Anh không cứu họ thì thôi… Em sẽ làm vậy…

Mewtwo cười khảy một tiếng rồi nói:

- Thật là vớ vẩn! Qui luật của tự nhiên là “mạnh được, yếu thua”. Chuyện giữa bọn Jumpluff và đám Pokemon kia không liên quan đến ngươi, ngươi còn can thiệp vào làm gì? Vả lại, ngươi có làm gì thì cũng vô ích thôi... vì theo ta thấy, ngươi còn yếu hơn cả bọn Jumpluff đó nữa…

- Em mặc kệ! – Mewt quay ngoắt người lại – Em không thể bỏ mặc các bạn ấy được! Em nhất định phải chiến đấu!

- Đồ ngốc! Thế thì tuỳ ngươi!… – Mewtwo cũng chẳng buồn đôi co gì thêm nữa

Vậy là Mewt lại ba chân bốn cẳng chạy xuống chỗ đám hỗn loạn, gương mặt nó đầy vẻ quyết tâm. Tuy nhiên đối với Mewtwo thì hành động ấy chỉ có thể gọi là ngu ngốc chứ không thể gọi là dũng cảm được. Mewtwo nghĩ thầm: “Thằng nhóc ấy rõ ràng làm gì có năng lực để đánh lại bọn Muk và Grimer kia… Nó chỉ biết mỗi một điều là phải chiến đấu để bảo vệ lũ Jumpluff mà thôi…”

Nhưng chính lúc này, Mewtwo mới giật mình nhận ra một chuyện…

…Trong khi Mewt chỉ có mục đích để chiến đấu nhưng không có khả năng làm điều đó, thì Mewtwo lại ngược lại… Tức là dù có trong tay năng lực chiến đấu siêu việt, nhưng Mewtwo lại không có một mục đích gì để chiến đấu cả…

…“Nếu vậy thì ta có khả năng chiến đấu mạnh mẽ cũng chẳng để làm gì ư?”…

Mewtwo im lặng nhìn theo Mewt chạy cắm đầu cắm cổ lao vào giữa đám Muk và Grimer… Dường như đáp án cho câu hỏi đã ám ảnh Mewtwo suốt bấy lâu nay đang nằm ở đó…


Cứ 3 chap cái đã nhé... mệt quá, lại còn hình minh họa từng chap nữa :tuki:
Dark_Lucario
21-10-2011, 09:30 PM
Chapter 4: The awakening

Muk và Grimer… đó là 2 trong số những loài Pokemon có độc tính mạnh nhất thế giới… Cơ thể của chúng giống như được làm từ những thứ bùn quánh và chất độc cô đặc…Chỉ cần tiếp xúc với cơ thể nhầy nhụa của chúng thôi là đã có thể trúng độc, hoặc nhẹ nhất thì cũng bị nhiễm phải những thứ bệnh dịch do vi khuẩn bám đầy trên người chúng gây ra...

Vì vậy, chẳng phải khó hiểu lắm khi những con Jumpluff một khi đã bị tóm lại không có bất cứ một cơ hội nào để thoát thân. Đơn giản là vì chúng đã bị trúng độc khá nặng, ngay từ khi những cánh tay màu tím của bọn Muk và Grimer bắt lấy chúng. Những con Jumpluff ở trên cao may mắn chưa bị tóm thì chỉ biết bay lòng vòng một chỗ rối rít. Hiển nhiên là chúng muốn cứu đồng bạn của chúng ra, nhưng vì tạo hoá đã sắp đặt rằng Grass Pokemon luôn luôn bị yếu thế trước Poison Pokemon, thành ra dù có muốn cứu thì đám Jumpluff cũng chẳng biết phải làm thế nào.

May thay, tạo hoá cũng đã sắp đặt rằng: Psychic Pokemon chính là một trong những vũ khí lợi hại nhất để chống lại Poison Pokemon, mà Mewt lại là một Pokemon như thế…

Nhưng kể cả vậy, Mewt lại chẳng hề mảy may ý thức được điều đó. Thậm chí Mewt còn không biết cách sử dụng bất cứ một chiêu thức nào cả chứ chưa nói đến những chiêu thức có thuộc tính Psychic. Và vậy là Mewt chỉ còn biết tấn công đám Muk và Grimer bằng thứ duy nhất mà nó có, đó là… niềm tin…

Quả đúng là “tấn công bằng niềm tin”… Chẳng mấy chốc, Mewt đã bị đám Grimer loắt choắt đập cho túi bụi trong khi còn chưa kịp đả thương đối thủ lấy một cú! Thậm chí bọn chúng còn chưa cần dùng đến những chiêu thức Poison độc hại, mà chỉ cần đấm suông thôi thì Mewt cũng đã sa sầm mặt mũi rồi… Những con Muk to lớn chỉ liếc thấy thế là đã không thèm để Mewt vào mắt, bọn chúng lại tiếp tục thản nhiên làm tiếp công việc mà bọn chúng đang làm dang dở.

Sau khi đã đè cho Mewt nằm bẹp dí dưới đất, bọn Grimer cười phá lên khanh khách rồi quay lưng bỏ đi. Đương nhiên cậu bé không thể chấp nhận cam chịu việc này, nó lắp bắp:

- …Chơi xấu… Có giỏi thì cử một đứa ra đây đấu tay đôi với ta xem…

Bọn Grimer lại càng cười lớn hơn… Thực ra thì bản thân Mewt cũng biết rằng với lũ Grimer này, dù có đấu một chọi một thì… cơ hội chiến thắng của Mewt cũng rất ít ỏi. Chẳng qua là Mewt không đành lòng nằm một chỗ chịu thua một cách nhục nhã nên cố gắng gỡ gạc lại chút thể diện mà thôi.

Nằm đo ván dưới đất, Mewt buồn bã giương mắt lên nhìn những con Jumpluff bay tứ tung trong hoảng loạn. Vừa mới lúc nào Mewt và bọn chúng còn cười đua vui vẻ với nhau, vậy mà bây giờ lại đâm ra thê thảm thế này…

Ngước mặt lên cao thêm chút nữa, Mewt lại nhìn thấy Mewtwo đang đứng trên vách đá ngay gần đó, khuôn mặt lạnh nhạt không một chút bận tâm. Kể ra việc Mewtwo vẫn còn nán lại ở nơi này cũng có hơi lạ, nhưng với Mewt thì điều đó chỉ có nghĩa rằng Mewtwo là một con người vô tâm và cương quyết, đã nói không cứu thì nhất định sẽ không cứu, mặc dù điều đó Mewtwo có thể làm được…

“Giá mà mình cũng mạnh được như anh ấy…” – Mewt nghĩ thầm – “…Giá mà mình có sức mạnh để có thể cứu được các bạn Jumpluff…”

Chính lúc đó, Mewt mới sực nhớ ra một chuyện: đó là về “sức mạnh ý nghĩ” mà lúc nãy Mewtwo đã đề cập đến! Dù không hiểu rõ nhưng Mewt đoán rằng đó là một thứ sức mạnh mà đúng ra Mewt phải có, thế nên Mewtwo mới phải ném quả táo ra để thử. Biết đâu đấy… có thể sức mạnh đó vẫn đang tồn tại bên trong cậu bé, nhưng chẳng qua là nó không biết sử dụng thì sao?

Bằng tất cả ý chí và nghị lực, Mewt cố gắng đứng dậy và nhìn về phía đám Pokemon Độc. “Sức mạnh ý nghĩ” tất nhiên là phải dùng… ý nghĩ, tuy nhiên làm thế nào để ý nghĩ của Mewt có thể sinh ra lực tác động vào vật thể khác, chẳng hạn như quả táo lúc nãy, thì thật là khó hiểu. Dù sao thì Mewt vẫn phải thử một lần… và cậu bé liền giương mắt lên nhìn chằm chằm vào một con Grimer ở gần đó. Mewt cố gắng thử mọi cách, chẳng hạn như tưởng tượng ra cảnh con Grimer này đang bị đánh bầm dập, hay tưởng tượng rằng mình đang truyền cái “đau” sang cho con Grimer…Tuy nhiên bất kể là Mewt có tập trung cách mấy, suy nghĩ cách mấy, tưởng tượng cách mấy thì con Grimer vẫn cứ đứng trơ ra. Ngay cả con Grimer cũng cảm thấy khó hiểu: “rút cục thì thằng này cứ đứng nhìn mình hoài làm gì vậy?”

Bực mình, con Grimer liền tiến đến chỗ Mewt, há miệng ra và chuẩn bị tung một đòn Sludge để dứt điểm. Nguy hiểm đang đến gần, vậy mà mọi cố gắng của Mewt vẫn cứ không hiệu nghiệm. Trong lúc bấn loạn, cậu bé liền hét lên một tiếng:

- KHÔNG ĐƯỢC LẠI ĐÂY!!!

EEEEKKKK!!!

Thành công rồi! Con Grimer bỗng nhiên hét lên đau đớn rồi ngã sụp xuống đất mê man! Bản thân Mewt cũng cảm thấy vừa rồi khi cậu bé hét lên thì đồng thời cũng có một luồng sức mạnh được giải phóng từ não bộ của nó… Không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là “sức mạnh ý nghĩ” của Mewt!

Ngay cả Mewt cũng thấy ngạc nhiên và lạ lẫm trước sức mạnh này. Mặc dù chưa làm chủ hoàn toàn được nó, nhưng ít nhất Mewt cũng biết được rằng nó vẫn đang tiềm tàng bên trong bản thân mình. Mewt cảm thấy một niềm vui sướng hân hoan đang lan truyền khắp cơ thể… vậy là nó sắp có thể giải cứu cho các bạn Jumpluff rồi!

Nhưng xem ra Mewt đã mừng quá sớm. Tiếng hét của con Grimer nọ đã đánh động những con Pokemon Độc khác. Một con Muk to lớn lừng lững tiến về phía Mewt và hằm hè:

- Thằng nhóc kia… ngươi là ai mà dám can thiệp vào chuyện của bọn ta?…

Trông con Muk này hung tợn và hùng hổ tới mức Mewt lại một lần nữa cuống quít hết cả lên. Không nói không rằng, nó lại cố gắng tập trung ý nghĩ hướng về phía con Muk đó, hi vọng rằng có thể lặp lại đựợc kì tích. Mewt đoán rằng chỉ khi nào cảm xúc của nó được đẩy đến cao độ thì “sức mạnh ý nghĩ” của nó mới có thể phát ra, và Mewt cố gắng thực hiện lại điều đó. Tuy nhiên, muốn làm chủ được cảm xúc của mình hoàn toàn không phải việc dễ dàng…

- Thằng nhóc, mi định tấn công ta đấy sao?...

Không may cho Mewt, con Muk to lớn nọ đã nhận ra ý định của cậu bé. Hắn lập tức chồm người lên và nhanh chóng đổ ập lên người Mewt. Chẳng mấy chốc, thân hình bé nhỏ của Mewt đã bị nhấn chìm trong cái cơ thể bầy nhầy, nặng trịch của con Muk. Mewt cảm thấy vô cùng khó chịu và cố gắng vùng vẫy để thoát ra, nhưng càng ngày nó càng thấy sức lực của mình đang dần bị rút cạn đi – có lẽ đó là biểu hiện của việc bị trúng độc. Và kể cả nếu như Mewt không bị con Muk đó đè ụp lên trên thì cái thứ mùi độc hại toát ra từ nó cũng khiến cho Mewt không tài nào hít thở nổi. Giờ thì Mewt không thể nào đủ tập trung để dử dụng “sức mạnh ý nghĩ” được nữa…

Từ bên trong cơ thể của Muk, Mewt vẫn có thể nghe được giọng nói của chính hắn thì thầm bên tai:

- Cứ nằm yên đó đi… rồi ngươi sẽ không còn cảm thấy khó chịu nữa đâu…

Mewt sắp chết... Cách đây không lâu, Mewt cũng vừa mới trải qua cảm giác này, cảm giác cận kề cái chết… Đó là khi Mewt còn ở trong chiếc máy duy trì sự sống đã bị mất năng lượng hoạt động, nhưng lúc đó mọi thứ vẫn còn rất lờ mờ… Lúc đó Mewt vẫn chưa ý thức được thế nào là sống, thế nào là chết… Chỉ cho đến khi Mewtwo tới và giải thoát cho cậu bé…

ROẸT!!!


Có không khí!

Sau âm thanh lạ lùng kia, Mewt bỗng cảm thấy thân thể mình nhẹ bẫng đi và không khí mát lạnh đang chảy ùa vào phổi! Mewt cũng đồng thời cảm thấy ánh sáng đang chiếu đập vào mắt nó nữa! Chuyện gì đã xảy ra vậy???

Mewt liền mở mắt ra, và trước tiên nó nhận ra rằng nó không còn bị con Muk đè ụp lên người nữa. Con Muk ấy đang nằm bẹp dí bất tỉnh trên mặt đất như một đống chất lỏng màu tím đặc sệt, còn Mewt thì chỉ còn bị chìm một nửa thân người vào trong cái đống chất lỏng đó. Mewt không thể hiểu nổi tại sao chỉ mới trong chốc lát mà Muk đã bị hạ gục như vậy? Liệu có phải… “sức mạnh ý nghĩ” của nó lại vừa mới bộc phát không?

Xem ra không phải là như vậy… Trong lúc Mewt còn đang ngơ ngác thì đột nhiên, một thân hình màu trắng với chiếc đuôi dài màu tím thình lình từ trên cao đáp xuống trước mặt cậu bé. Cũng chính thân hình ấy cách đây ít lâu đã xuất hiện trước mắt Mewt khi nó vừa mới được thoát chết giống như bây giờ… một thân hình quen thuộc đối với Mewt… Giờ thì đã rõ ai là người đã ra tay đánh gục con Muk để giải cứu cho Mewt thoát khỏi cái chết…

Mewtwo đang đứng quay lưng lại với Mewt và đối diện với những con Muk và Grimer khác. Hai bàn tay Mewtwo sáng rực lên một cách huyền ảo. Bất ngờ, Mewtwo đưa hai cánh tay ấy lên và lần lượt vung mạnh trong không khí. Mỗi lần Mewtwo vung tay là lại có một vệt sáng lớn hình lưỡi liềm xuất hiện và lao nhanh về phía bọn Muk và Grimer. Những vệt sáng ấy giống như những lưỡi dao, nó cắt ngang qua thân thể của bọn Pokemon Độc một cách nhẹ nhàng cứ như thể chúng không có ở đó vậy! Bất cứ con Muk hay Grimer nào bị những vệt sáng đó cắt phải liền ngã sụp xuống bất tỉnh. Cứ như vậy, dễ phải đến một nửa số Muk và Grimer ở đó đã bị hạ gục chỉ dưới một chiêu thức duy nhất của Mewtwo!

http://farm6.static.flickr.com/5020/5536475327_9ff7e4435a_z.jpg

Những con Muk và Grimer khác nhìn thấy thế thì run lẩy bẩy vì sợ hãi. Sức mạnh của Mewtwo đối với chúng quả là không thể so sánh được! Không cần nghĩ ngợi gì nhiều, tất cả bọn chúng liền lập tức bỏ chạy tán loạn để thoát thân. Những con Jumpluff đã bị tóm cũng được bọn chúng thả ra rơi xuống đất để có thể dễ bề chạy trốn. Trông đám Pokemon Độc lúc này cũng nháo nhác chẳng khác nào những con Jumpluff vừa nãy khi nhìn thấy có kẻ thù xuất hiện vậy.

Rất nhanh! Chỉ trong có chốc lát mà vụ náo loạn này đã được Mewtwo dẹp yên và chẳng cần tốn mấy công sức! Về phần Mewt, nó chỉ còn biết nghệt mặt ra nhìn Mewtwo như thể nhìn một cái gì đó không thể tin được… Dẫu cho Mewt đã biết rằng Mewtwo là một người rất mạnh, nhưng mạnh đến nước này thì… ngay cả trong tưởng tượng của mình Mewt cũng không hề nghĩ tới!

Đột nhiên, Mewtwo quay ngoắt người lại và đối diện với Mewt. Ánh mắt của Mewtwo vẫn lạnh lùng như trước, nhưng lần này Mewt lại cảm thấy dường như có đôi phần đáng sợ. Có thật đây là ánh mắt của người đã từng hai lần cứu sống Mewt không vậy?

Không nói không rằng, Mewtwo nhẹ nhàng đưa một cánh tay lên cao, và thân thể của Mewt cũng theo đó mà được nhấc bổng lên trời. Cảm giác bị trôi lơ lửng giữa không trung bởi một lực vô hình quả thực không mấy dễ chịu, nhưng Mewt cũng không dám ho he một lời nào. Cứ như vậy, Mewtwo tung người bay lên cao và dùng ý niệm để kéo Mewt “bay” theo. Dù không muốn nhưng Mewt vẫn đành phải chịu sự điều khiển của Mewtwo một cách vô điều kiện. Trước khi bay khuất ra khỏi cánh đồng cỏ, Mewt cũng không quên ngoái lại nhìn những người bạn Jumpluff của mình. Những con lúc nãy bị tóm và bị trúng độc bây giờ đã có thể lồm cồm ngồi dậy, còn những con bình yên vô sự thì đang kéo nhau sà xuống chỗ những con kia. Mặc dù trên khuôn mặt của chúng vẫn còn pha chút nét sợ hãi, song về căn bản thì chúng đã được an toàn…

…..

Khi màn đêm buông xuống, Mewtwo và Mewt mới đáp xuống bên dưới một gốc cây to. Suốt đường đi Mewtwo chỉ im lặng không nói một câu nào, và Mewt cũng vì thế mà không dám hé răng. Chỉ cho đến lúc chạm đất, Mewtwo mới bắt đầu lên tiếng:

- Đừng có hiều nhầm chuyện ngày hôm nay, ta hoàn toàn không hề có ý định giúp đỡ đám Jumpluff đó…

Im lặng…

- Vậy thì… - Mewt lí nhí - …sao anh lại ra tay đánh bọn Pokemon kia?

- Thực ra là vì… ngươi… - Mewtwo nói câu này rất khẽ, cứ như thể nó khiến cho Mewtwo phải cảm thấy khó chịu khi nói điều đó - …Ta có những điều thắc mắc mà nếu ngươi chết thì ta sẽ không thể nào hỏi được…

Im lặng…

- Ta muốn hỏi ngươi một câu… - Mewtwo lại thình lình cất tiếng - …Tại sao ngươi cứ muốn cứu giúp bọn Jumpluff đó cho bằng được? Các ngươi chỉ vừa mới gặp nhau thôi mà?

Lại một lần nữa, im lặng…

- Tại vì em lo họ sẽ bị hại chết… - Mewt thẽ thọt - …Em đã từng trải qua cảm giác gần chết một, à, hai lần rồi! Nó rất đáng sợ… rất rất đáng sợ! Và em không muốn họ phải chịu điều đó…

- Thế nhưng… nếu chúng có chết thì đã sao? Có liên quan gì tới ngươi đâu? Mà nếu ngươi đã sợ chết đến vậy… chẳng phải chỉ vì cứu chúng mà ngươi đã suýt chết hay sao?

- Nhưng mà… - Mewt ấp úng - …kể cả thế thì… em cũng không thể nào đứng nhìn các bạn ấy bị tấn công được! Nếu như em không làm gì cả thì… chẳng lẽ em có mặt ở đó cũng như không hay sao? Chẳng lẽ em sinh ra trên đời này mà chẳng làm được việc gì hay sao?!

Dù không cố ý, nhưng những lời nói cuối cùng của Mewt cũng giống như một mũi khoan cắm sâu vào tâm trí của Mewtwo vậy! Chẳng phải trước khi Mewt bị con Muk nọ tấn công, Mewtwo chính là người đã đứng đó nhìn toàn bộ sự việc mà không làm gì cả đấy thôi. Liệu đây có phải là một lời trách móc đầy ngụ ý không?... Và hơn hết, câu nói ấy lại động chạm đến vấn đề mà Mewtwo đang băn khoăn bấy lâu nay, đó chính là về mục đích tồn tại của mình trên cõi đời này…

Lời nói ngây thơ của trẻ con đôi khi cũng lại là lời nói hàm chứa nhiều chân lý, sự thật…

- Ngươi đi ngủ đi… - Mewtwo nói khẽ

Mệnh lệnh này của Mewtwo cũng đồng nghĩa với việc cuộc trò chuyện tối nay đã kết thúc. Dù muốn hay không thì Mewt cũng buộc phải tuân lệnh, đằng nào thì cậu bé cũng đã có một ngày quá mệt mỏi rồi, mà đó lại là ngày đầu tiên trong cuộc đời của nó từ khi bước ra khỏi phòng thí nghiệm…

Chỉ khi Mewt đã đi ngủ, Mewtwo mới bắt đầu tắm mình trong ánh trăng vằng vặc và trong những suy tư. Mewtwo tự nhắc lại câu hỏi quan trọng nhất “Mình là ai?” “Con đường của mình là gì?”… Và sau cuộc nói chuyện tối hôm nay, Mewtwo dường như đã có thể lờ mờ hiểu được phần nào…

Trước mắt Mewtwo lúc này bỗng hiện ra cảnh dưới trời mưa, một con Garchomp mẹ đang xoa đầu đứa con của nó và lặng lẽ tiến vào hang, quay lưng lại với những trận đấu ồn ào, khốc liệt… Một lúc sau, trước mắt Mewtwo lại hiện ra cảnh những con Jumpluff bay lòng vòng, buồn bã nhìn bạn bè của nó bị tấn công mà không thể làm gì được… Rồi Mewtwo lại nhìn thấy cảnh thằng bé Mewt quả quyết hét lên: “Em nhất định phải chiến đấu! Em không thể bỏ mặc các bạn ấy được!”…

Và cuối cùng, Mewtwo nhìn thấy chính mình… Kể từ lúc Mewtwo ra đời cho đến nay, tất cả những gì Mewtwo đã làm được chỉ là đi tìm đối thủ và chiến đấu… chiến đấu như thể nó là một bản năng… chiến đấu mà chẳng có một mục đích gì cụ thể… Từ trước tới giờ Mewtwo luôn luôn lạnh nhạt với cuộc sống, và vì thế mà cuộc sống của Mewtwo cũng luôn luôn chỉ có một màu buồn tẻ… Và Mewtwo bắt đầu nhận ra điều mà mình còn thiếu, điều mà Garchomp mẹ, đám Jumpluff và thằng nhóc Mewt thì có, nhưng Mewtwo thì không…


“Ta không thể cứ sống vô nghĩa như thế này mãi được!…” - Và đôi mắt lạnh lùng của Mewtwo nhắm lại…
Dark_Lucario
21-10-2011, 09:35 PM
Chapter 5: Mewt’s first lesson

Mewt mở mắt thức dậy từ khá sớm. Có lẽ suốt thời gian qua nó đã ngủ quá nhiều bên dưới phòng thí nghiệm bí mật nên bây giờ nó chẳng còn thiết tha gì với việc đó nữa. Điều đầu tiên mà Mewt làm khi thức giấc là đưa mắt nhìn ngó xung quanh để tìm kiếm một hình dáng quen thuộc, tuy nhiên nó chẳng thấy gì cả ngoài những gốc cây đứng trơ trọi dưới bầu trời. “Vậy là anh Mewtwo đã bỏ đi rồi sao?” – Mewt tự hỏi.

Mewt cảm thấy toàn thân mình đau nhức, có lẽ là bởi ngày hôm qua nó đã bị một con Muk to tướng và đầy độc hại đè ụp lên người. Dường như chất độc vẫn chưa tan hẳn, và cho đến bây giờ Mewt vẫn còn bị nó làm cho khốn đốn. Tuy nhiên những cái đó lại không làm cho Mewt cảm thấy lo lắng bằng việc Mewtwo đã bỏ đi mất. Bây giờ Mewt chỉ còn một thân một mình trên cõi đời này, và cô đơn lại là điều mà Mewt cực kì không muốn. Từ giờ trở đi, Mewt sẽ phải sống ra sao đây?

Chỉ đến khi một cái bóng màu trắng lướt ngang qua bầu trời và đáp xuống đất trước mặt Mewt thì nó mới có thể thở phào nhẹ nhõm, cứ như thể nó vừa mới bẩy được một tảng đá ra khỏi ngực vậy. Thật may mắn, Mewtwo chỉ đi đâu đó một lúc và đã quay trở lại. Không chỉ có vậy, trên tay Mewtwo còn cầm theo mấy trái Pecha Berry vừa mới được hái. Mewtwo chìa chúng ra trước mặt Mewt và nói:

- Ngươi ăn đi, cái này sẽ giúp ngươi giải độc.

Mewt hồ hởi đón lấy những trái Pecha Berry từ tay Mewtwo và không quên cám ơn. Thực ra chỉ cần Mewtwo còn chịu ở lại đây với Mewt thì đã là tuyệt vời lắm rồi, không ngờ Mewtwo lại còn ân cần chu đáo đến thế này nữa. “Hoá ra anh ấy cũng không đến nỗi vô tâm” – Mewt nghĩ bụng.

Tuy nhiên Mewt cũng chẳng thể hí hửng được lâu, vì ngay sau đó Mewtwo đã nói với nó:

- Sau khi ngươi ăn xong, ta và ngươi sẽ bắt đầu luyện tập.

“Luyện tập á? Luyện tập cái gì chứ?” – Mewt giương mắt lên nhìn Mewtwo với vẻ khó hiểu. Mặc dù Mewt chưa nói ra nhưng Mewtwo cũng thừa biết rằng thằng bé đang định hỏi điều đó:

- Chẳng phải hôm qua ngươi đã nói ngươi muốn sống và làm được việc gì đó trên đời này hay sao?... Nếu như vậy thì không phải cứ “muốn” là được đâu, vì cuộc đời này không hề đơn giản như vậy… Chưa nói đến việc ngươi có thể làm được điều gì có ý nghĩa hay không, chỉ riêng việc ngươi có thể tồn tại được trên cõi đời này hay không cũng đã đòi hỏi ngươi phải có bản lĩnh rồi.

- Vậy tức là… - Mewt bắt đầu vỡ lẽ - …anh sẽ tập luyện cho em để em mạnh hơn á?

Mewtwo im lặng gật đầu.

Mewt nghe thấy Mewtwo nói thế thì mừng rơn. Mewtwo đã nói đúng, kể từ trận đấu với bọn Grimer và Muk ngày hôm qua, Mewt cũng đã ao ước rằng mình có thể trở nên mạnh mẽ hơn. Nếu như hôm qua không có Mewtwo ra tay thì có lẽ Mewt đã bỏ mạng bởi bọn Pokemon Độc đó, trong khi điều mà nó muốn làm là giải cứu cho các bạn Jumpluff thì còn chưa làm nổi. Được một người mạnh mẽ như Mewtwo giúp đỡ huấn luyện cho quả là một cơ hội hiếm có. Mewt lập tức gật đầu lia lịa:

- Cám ơn anh đã giúp đỡ em!

Mewtwo phớt lờ lời cám ơn đó đi và nói tiếp:

- Ngày hôm qua, ta thấy ngươi đã bắt đầu sử dụng được “sức mạnh ý nghĩ”, tuy nhiên ngươi vẫn chưa làm chủ được nó hoàn toàn. Ngươi đừng nên tưởng rằng chỉ như vậy mà đã đủ, bởi vì mọi Pokemon trên đời này đều có mang trong mình một số chiêu thức theo bản năng ngay từ khi mới được sinh ra… Chiêu thức mà ngươi sử dụng hôm qua là chiêu Confusion, một chiêu thức không có gì nổi trội của thuộc tính Psychic mà rất nhiều các Pokemon khác cũng có thể sử dụng. Nói cách khác, hiện giờ ngươi không khác gì một con Pokemon bình thường lúc mới sinh ra cả…

Mewtwo định nói thêm mấy chữ “…mặc dù ngươi được nhân bản vô tính từ một con Pokemon huyền thoại”, nhưng cuối cùng lại thôi.

Nghe thấy vậy, Mewt cũng đã phần nào hiểu được trình độ thực của mình. Tuy các khái niệm “Confusion” và “Psychic Pokemon” vẫn còn khá mới mẻ đối với Mewt, nhưng chính điều đó lại làm cậu bé cảm thấy hứng thú. Mewt rất nóng lòng muốn được tìm hiểu về thế giới của những “chiêu thức” và “thuộc tính”. Cậu bé nhanh chóng ném nốt quả Berry cuối cùng vào miệng, mút ngón tay chùn chụt và hỏi Mewtwo:

- Cho em hỏi anh một câu được không?... Tại sao anh lại muốn giúp em vậy?

Mặc dù đã khá mệt óc với những câu hỏi “tại sao” và “để làm gì”, nhưng Mewtwo vẫn từ tốn đáp:

- Trong cuộc đời mình ta đã trải qua nhiều trận đấu với nhiều đối thủ từ yếu đến mạnh, và bao giờ ta cũng thắng mà chẳng để làm gì. Ta đã cảm thấy chán ngấy những trận chiến ấy và muốn làm điều gì đó mới mẻ hơn. Và cuối cùng… ta quyết định sẽ thử sức mình với ngươi…

“Vậy ra cũng đâu phải là anh ta giúp mình vì anh ta quan tâm đến mình…” – Mewt nghĩ bụng.

Nhưng dù sao, Mewt cũng không thể phủ nhận rằng nó càng ngày càng yêu quí Mewtwo hơn…



Không biết từ lúc nào Mewtwo đã xếp sẵn một chồng đá cao tới ngực Mewt, bao gồm một hổ lốn các loại đá kích thước lớn nhỏ. Chúng được xếp với nhau khá chắc chắn và gọn gàng, trông cứ như một quả núi thu nhỏ vậy. Mặc dù có thể lờ mờ đoán ra chồng đá này là để phục vụ cho việc tập luyện, nhưng cụ thể là Mewt sẽ phải làm gì với nó thì cậu bé chịu không nghĩ ra được. Mewtwo nói:

- Nhiệm vụ của ngươi là phải sử dụng “sức mạnh ý nghĩ” để phá vỡ chồng đá này!

Thoạt đầu công việc này nghe có vẻ khó, nhưng chẳng phải trước đây Mewt đã từng dùng “sức mạnh ý nghĩ” để đánh bại được một con Pokemon đấy thôi. Nhớ đến điều đó nên Mewt rất tin tưởng vào bản thân mình, cậu bé tập trung ý nghĩ và nhìn chằm chằm vào chồng đá…

1 phút trôi qua… 2 phút trôi qua… 5 phút trôi qua… chẳng có thứ gì thay đổi…

Thực ra thì ngay từ sau phút nỗ lực đầu tiên không thành công, Mewt đã bắt đầu cảm thấy luống cuống. Cũng giống như lúc chiến đấu với con Muk ngày hôm qua, dù có cố gắng thế nào thì Mewt vẫn không thể tung ra được “sức mạnh ý nghĩ”. Điều đó lại tiếp tục khiến cho Mewt bị hoang mang và sự tập trung của nó lại càng bị phân tán. Hôm qua thì là do con Muk khiến cho Mewt phải lo sợ, còn hôm nay thì là Mewtwo… kể ra cũng không có gì khác nhau mấy…

Sau 5 phút nhìn Mewt đứng ngây ra như tượng đá, Mewtwo mới lên tiếng:

- Ngươi không cần phải dùng sức mạnh tác động lên toàn bộ chồng đá đâu. Chỉ cần tập trung đánh vào những chỗ yếu của chồng đá là đã có thể khiến nó tan rã rồi.

Lời gợi ý này của Mewtwo có cũng như không, vì với Mewt, chỉ nhìn thôi thì nó không thể nào biết được chỗ nào là chỗ yếu của chồng đá. Tuy nhiên vì sợ làm Mewtwo nổi cáu nên Mewt không nói điều đó ra mà chỉ nói:

- Hình như “sức mạnh ý nghĩ” của em không thể tung ra theo ý muốn được đâu!... Chắc là chỉ có những lúc em bị kích động thì nó mới xuất hiện được hay sao ấy…

- Lại còn thế nữa à… - Mewtwo khẽ chau mày và nghĩ ngợi một lúc - …Được! Đã vậy thì ta sẽ thay đổi phương thức tập luyện!


Dứt lời, Mewtwo dùng siêu năng lực của mình để nhấc bổng một hòn đá lên khỏi mặt đất. Sau đó chẳng nói chẳng rằng, Mewtwo điều khiển cho nó bay thẳng về phía Mewt một cách không khoan nhượng! Mewt không kịp đề phòng gì cả, cậu bé bèn lãnh ngay một cú chọi vào vai và bị bắn ngược ra đằng sau. Khi Mewt ngồi dậy được thì vai nó đã sưng tím lên một vết to… Nó la lên oai oái:

- Em biết lỗi rồi!... Anh đừng đánh em nữa!...

- Lỗi với lầm gì ở đây… - Mewtwo nói trong lúc sắc mặt không có chút thay đổi - ...Ngươi vừa mới bảo chỉ khi nào bị kích động thì ngươi mới dùng được “sức mạnh ý nghĩ” đấy thôi. Vậy thì để ta giúp ngươi biết thế nào là “bị kích động”. Nếu không muốn bị ăn đòn thì hãy dốc toàn lực ra mà chống đỡ đi!

Cơn đau nhói lên từ bên vai bị trúng đòn của Mewt mách bảo nó rằng Mewtwo không hề nói đùa. Đến lúc này thì nó đã bắt đầu cảm thấy hối hận khi nói với Mewtwo về vấn đề “bị kích động”. Giờ thì không thể nào trốn tránh được nữa, Mewt chỉ còn cách phải dùng hết sức lực để chặn hòn đá của Mewtwo lại mà thôi. Khổ nỗi, đến cái chồng đá đứng yên kia Mewt còn chả làm gì được thì với hòn đá bay lượn vèo vèo như thế này, hi vọng thành công lại càng ít ỏi hơn.

Chỉ trong lúc suy nghĩ những điều đó thôi, Mewt đã bị hòn đá của Mewtwo thụi thêm một nhát nữa vào sau lưng…

- Đau quá!... – Mewt rên lên.

- Không có chuyện ta sẽ rủ lòng thương đâu. Bớt kêu ca đi. – Mewtwo nhếch mép

“Anh ta tàn nhẫn quá!” – Mewt chỉ dám nghĩ trong đầu như vậy mà không dám thốt lên. Mewt cố gắng nghe tiếng gió để đoán xem hòn đá đang ở đâu, nhưng nó bay quá nhanh, lúc bên này lúc kia. Dù có muốn chặn hòn đá lại thì ít nhất Mewt cũng phải biết vị trí của nó cái đã…

BỐP! – Mewt lại vừa mới ăn thêm một cú chọi nữa… BỐP! BỐP! – hai cú liên hoàn…

- DỪNG LẠI ĐI!!! – Mewt gắt lên

ẦM!!!

Có cái gì đó vừa mới phát nổ! Cả Mewt lẫn Mewtwo đều nghe thấy âm thanh đó! Mewt có cảm giác dường như lại vừa mới có một luồng sức mạnh nào đó chạy qua cơ thể mình! Không lẽ Mewt đã tung ra được “sức mạnh ý nghĩ” một cách thành công?... Nhưng lạ thay, hòn đá mà nãy giờ Mewtwo dùng để điều khiển vẫn còn nguyên vẹn… Vậy thì rút cục chuyện này là sao?

Không lâu sau, Mewt sững sờ và nhận ra rằng… hoá ra thứ đã phát nổ chính là chồng đá vừa nãy mà Mewt dùng để luyện tập! Chồng đá ấy bây giờ đã biến mất tiêu, chỉ còn nhìn thấy những hòn đá đủ hình đủ dạng đang nằm lăn lóc trên mặt đất. Như một phản xạ, Mewt reo lên mừng rỡ:

- Thành công rồi! Ha ha!

- Chưa, đó chưa phải thành công đâu… - Mewtwo đột nhiên ngắt lời - …Quả đúng như ta nghĩ, đó là một chiêu Confusion hoàn thiện. Chỉ có điều đúng ra nó phải nhắm vào hòn đá mà ta điều khiển mới phải, còn đằng này nó lại nhắm vào chồng đá mà đáng lẽ ngươi đã phải đánh vào nó từ lúc nãy! Nói tóm lại, chiêu thức này của ngươi hoặc là đã bị sai về thời gian, hoặc là đã bị sai về địa điểm.

Mewt nghe thấy vậy thì lại nghệt mặt ra, nhưng may mắn cho nó, Mewtwo lại nói tiếp:

- Dù sao đi nữa, đúng là ngươi có khả năng sử dụng được “sức mạnh ý nghĩ” đấy… Nếu như chịu khó rèn luyện, chiêu thức mà ngươi vừa sử dụng có thể sẽ trở thành một chiêu Future Sight khá lợi hại!... Tuy nhiên, nếu như cứ phải đợi đến lúc ngươi bị kích động mới có thể ra đòn thì sẽ rất bất lợi. Ngươi cần phải học cách làm chủ sức mạnh của ngươi và sử dụng nó như ý muốn.

Trong số tất cả những câu nói của Mewtwo, Mewt chỉ nghe thấy rõ nhất cái câu có mang ý khen ngợi nó. Giờ thì Mewt đã quên bẵng đi những vết bầm do bị đá chọi, nó cũng quên luôn sự lạnh lùng nghiêm khắc của Mewtwo… Trong đầu Mewt lúc này chỉ có một sự sung sướng hân hoan khi biết rằng ít nhất thì bước đầu nó đã trở nên mạnh hơn trước. Mewt nhớ lại cái cảm giác khi nó giải phóng ra “sức mạnh ý nghĩ”, dù vẫn còn khá mơ hồ nhưng Mewt tin rằng: “Rồi mình sẽ làm chủ được nó trong một thời gian ngắn thôi”.

- Được rồi! – Giọng nói của Mewtwo làm cho niềm vui sướng của Mewt bất ngờ bị cắt ngang – Ngươi hãy chuẩn bị cho bài tập tiếp theo của ngày hôm nay đi!

- Vẫn còn nữa ạ??? – Mewt há ngoác miệng ra đầy chán nản

Mewtwo quay lưng bước đi mà không đáp lại. Mọi lời nói của Mewtwo lúc này đã trở thành mệnh lệnh mà Mewt nghiễm nhiên phải tuân theo một cách tuyệt đối, không cần lý do…



Ngày thứ hai bước chân vào cuộc đời, những khó khăn và gian khổ ập lên đầu cậu bé Mewt cũng nhiều chẳng kém gì ngày thứ nhât. Sau bài tập với những hòn đá, Mewt còn tới 2 bài tập nữa – và chẳng có bài tập nào Mewt hoàn thành tới nơi tới chốn cả. Khi tối đến, toàn thân cậu bé đã mệt nhoài và đau nhừ với những dấu tích để lại của mỗi bài luyện tập. Trong đầu Mewt đã bắt đầu nghi ngờ về sự an toàn khi ở cùng với Mewtwo, tuy nhiên vì mong muốn mình có thể trở nên mạnh mẽ vào một ngày nào đó, cậu bé vẫn cố gắng cắn răng chịu đựng.

http://farm6.static.flickr.com/5027/5560101585_9c8e3f1cf5.jpg

Và vào đúng lúc sự yêu quí mà Mewt dành cho Mewtwo đang nằm ở mức thấp nhất, Mewtwo lại tiến đến chỗ Mewt và nói:

- Ngươi hãy ngủ đi, ngày mai chúng ta lại tiếp tục.

- Lại tiếp tục sao??? – Mewt giãy nảy – Anh nhìn mà xem, anh đã hành hạ em ra thế này rồi còn gì! Không khéo em chưa mạnh lên được thì đã bị anh giết chết mất!

Với những bức xúc chất chứa trong lòng, Mewt thậm chí còn chẳng thèm quan tâm trước mặt mình là một người đáng sợ như thế nào. Cậu bé chỉ biết tuôn ra những lời nói một cách thẳng thừng như để có thể cảm thấy nhẹ nhõm hơn mà thôi…

Vậy mà những lời nói đó lại có vẻ có tác dụng…

- Ta đâu có nói ngày mai ta lại bắt ngươi luyện tập như hôm nay... Mai ta sẽ dạy cho ngươi về những trái Berry, và nếu như may mắn gặp được trái Oran Berry nào đó thì… nó sẽ giúp ngươi phục hồi lại nhanh thôi…

Mewt chỉ còn biết đứng ngây người ra nhìn Mewtwo. So với những bài tập ngày hôm nay thì “học lý thuyết” quả đúng là một thiên đường! Một ân huệ hiếm hoi mà Mewtwo dành cho Mewt chăng? Dù sao đi nữa thì… Mewt vẫn còn cảm thấy khá bực bội với ông thầy bạo lực này nên cậu bé bèn ngậm miệng, cuộn tròn thân mình dưới một gốc cây và đi ngủ, làm lơ mọi thứ khác đi.

Mewtwo cũng ngồi xuống bên dưới gốc cây rồi nhắm mắt lại. Chưa bao giờ Mewtwo cảm thấy giấc ngủ của mình lại đến một cách nhẹ nhàng và dễ chịu như thế này. Hôm nay, Mewtwo đã có một ngày không giống với bất cứ ngày nào khác trong quãng đời trước đây của mình…

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến