Chapter 6: Fight for food
Sáng ngày hôm sau, đúng như lời hứa, Mewtwo không bắt Mewt phải khổ luyện thêm một bài tập hành xác nào nữa mà chỉ dạy về các loại Berry. Bài học mở đầu bằng việc hướng dẫn cho Mewt cách tìm ra những nơi có thể có cây Berry xuất hiện. Mewtwo vừa dùng sức mạnh để kéo cả hai bay trên trời vừa nói:
- Cách đây không lâu vừa mới có một trận mưa dài, đây là điều kiện lí tưởng để các loại cây Berry đâm chồi và lớn lên. Thời gian để một cây Berry ra quả thường khá nhanh, tuy nhiên điều đó vẫn phải tuỳ thuộc vào môi trường thời tiết và từng loại Berry…
Mewt nghe như muốn nuốt lấy từng lời mà Mewtwo nói. Một phần vì đó là những điều mới mẻ thú vị mà một cậu bé mới bước vào đời cách đây không lâu như Mewt rất thích tìm hiểu. Phần khác là vì Mewt đã biết rõ tính cách của Mewtwo. Nếu như muốn được yên thân thì tốt nhất là nên tập trung chú ý cao độ vào những gì mà ông thầy bạo lực này đang thao thao thuyết giảng.
Không lâu sau, theo sự hướng dẫn của Mewtwo, quả nhiên cả hai đã bắt gặp một cánh đồng thảo nguyên xanh rì với những cây Berry tươi tốt mọc thành từng cụm. Các loại Berry ở đây cũng rất đa dạng và rất nhiều trong số chúng đã chín quả. Vừa được Mewtwo cho đặt chân xuống đất, Mewt liền chạy ngay ra chỗ một cây Nanab Berry, nhìn những trái chín căng mọng của nó và nói:
- Quả này trông ngon quá, em có thể ăn được không?
Mewtwo gật đầu, nhưng không quên dặn thêm:
- Ngươi nên cẩn thận, vì chưa chắc cái gì ăn vào cũng đã có lợi cả đâu. Một số thứ có thể sẽ cho ngươi cảm giác ngon miệng, nhưng sau đó thì ngươi sẽ phải trả giá…
Nghe Mewtwo nói vậy thì Mewt chỉ gật đầu lia lịa, sau đó vặt những quả Nanab Berry và nhét vào mồm nhai ngấu nghiến. Sau một ngày khổ luyện mệt mỏi rã rời, thưởng thức những quả Berry thơm ngon như thế này quả là thích thú. Mewt thầm ước rằng giá mà bài học nào với Mewtwo cũng được như thế này thì thật là tốt.
Mewtwo cũng không buồn dặn dò gì thêm. Với một thằng bé như Mewt thì cách tốt nhất là cứ để nó tự tìm hiểu, tự thể nghiệm. Mewtwo muốn để nó tự nếm thử các loại Berry khác nhau và bằng cách đó, cậu bé sẽ tự rút ra được đặc điểm của các loại Berry đó là gì. Nghĩ vậy nên trong lúc Mewt hí hửng đi dạo quanh khắp các khóm cây để hái lượm những quả Berry ngon mắt, Mewtwo chỉ đứng yên một chỗ để quan sát mà thôi.
Dường như Mewt đã quên béng mất về lời cảnh báo của Mewtwo, hễ cứ thấy có trái Berry nào màu sắc hấp dẫn, căng tròn đầy đặn là cậu bé lại đưa tay ra hái một cách vô tư. Chẳng mấy chốc Mewt đã nhét đầy mồm các loại Berry với đủ thứ hương vị, thậm chí ăn không hết còn ôm một núi trên tay. May cho cậu bé là trong số chúng chưa có loại nào có hại, thậm chí còn có cả những quả giúp cho nó ăn vào cảm thấy dễ chịu hơn… Đúng lúc ấy, Mewt lại phát hiện ra một thứ quả to nhất, màu sắc bắt mắt nhất, và cũng lại nằm trên một cái cây cao nhất.
To bằng một nắm tay, da xanh bóng đầy đặn… Mới chỉ nhìn thôi mà Mewt đã phải thèm ứa nước dãi. Chỉ tiếc rằng nó đang nằm vắt vẻo ở trên cao, mà Mewt thì không thể nào nhảy lên đến đó được. Tự dùng sức mạnh để “bay” như Mewtwo thì càng không. Dù biết rõ Mewtwo đang đứng ở ngay đây, nhưng Mewt cũng chắc chắn một điều rằng không đời nào cậu bé có thể nhờ vả được Mewtwo để hái trái Berry xuống giúp nó. Mewt bắt đầu nghĩ đến việc phải trèo cây để có thể hái được thứ quả tuyệt vời kia.
Bất chợt, trong đầu cậu bé bỗng nảy ra một ý tưởng thú vị…
Mewt nhìn thẳng vào quả Berry đang nằm trên cây, tập trung ý nghĩ vào nó, rồi từ từ đưa tay lên cao.
Bàn tay Mewt dần dần nắm chặt lại… sau đó cậu bé thình lình giật mạnh bằng cả cánh tay…
“Tách!” – trái Berry màu xanh bị đứt cuống và rơi xuống bên dưới một cách rất nhẹ nhàng. Mewt cười toe toét và đưa tay ra chụp lấy trái Berry đó, sau đó nó giữ nguyên bộ dạng hí hửng và quay sang nhìn Mewtwo…
…Hiển nhiên Mewt đang muốn khoe thành tích của mình… Nó vừa mới thực hiện được một đòn Confusion một cách hoàn hảo!
- Khá đấy!... – Ngay cả Mewtwo cũng nhướn mày lên khi nhìn thấy Mewt sử dụng chiêu Confusion để hái trái Berry - Xem ra những bài tập ngày hôm qua cũng đã có ích…
- Hì hì… - Mewt cười nhăn nhở khi được nghe Mewtwo khen ngợi, và bản thân nó cũng đang mừng cho chính mình. Cho đến cuối ngày hôm qua, Mewt vẫn chưa thể làm chủ triệt để được “sức mạnh ý nghĩ” của mình. Vậy mà hôm nay, mặc dù chỉ định thử chơi thôi mà Mewt đã có thể sử dụng được Confusion một cách hoàn hảo trong khi không cần phải bị kích động! Đây quả là một tiến bộ lớn!
“Có lẽ suốt cả ngày hôm qua nó không thể ra đòn được là bởi vì ta đã ép nó thái quá…” – Mewtwo nghĩ thầm – “…Ta đã nghĩ rằng phải đưa nó vào trạng thái thập tử nhất sinh như lúc chiến đấu với bọn Grimer thì nó mới có thể bộc phát sức mạnh. Thật không ngờ sau một đêm nghỉ ngơi, trong lúc tâm trạng thoải mái như thế này thì đó mới là lúc nó có thể thành công…”
Nhưng tất nhiên, Mewtwo cũng biết rằng Mewt có thể làm được điều đó cũng là nhờ có những bài tập ngày hôm qua đã rèn luyện cho cậu bé. Vì vậy, thành công này không chỉ là thành công của Mewt, mà cũng là của cả Mewtwo nữa… Một cảm giác vui vẻ khác lạ đang dậy lên trong lòng Mewtwo mà trước đây Mewtwo chưa từng có…
Nhưng không lâu sau, trong lúc đang nhai nghiến ngấu quả Berry mới hái được, Mewt đột nhiên chỉ tay về phía sau lưng Mewtwo với bộ dạng hớt hải:
- Anh Mewtwo! Có ai đang đến đây kìa!
Trái lại với Mewt, Mewtwo chỉ từ từ quay đầu lại một cách hờ hững – trên đời này hiếm có thứ gì có thể khiến cho Mewtwo phải giật mình. Từ phía xa, một đàn Bouffalant đang đứng túm tụm lại với nhau, tất cả bọn chúng đều đang nhìn chằm chằm về phía Mewt và Mewtwo. Không chỉ có vậy, đứng cách đàn Bouffalant đó một đoạn lại có một gia đình gồm những con Aggron và Aron đang lừng lững tiến lại gần. Chưa hết, từ phía bên trái của Mewt, những con Ponyta cũng đang dần dần kéo đến.
Cả phía trên bầu trời cũng vậy, những con Staravia đang bay lòng vòng phía trên đầu Mewt và Mewtwo. Những đôi mắt đen láy của chúng dường như đang soi mói cái gì đó ở dưới mặt đất, nhưng chẳng hiểu vì sao mà bọn chúng mãi vẫn không đáp xuống dưới. Chúng chỉ ở trên không trung và luôn miệng kêu keng kéc mà thôi.
Trong lúc Mewt đang lo lắng thấp thỏm vì trông bọn Pokemon mới đến có vẻ không mấy hiền lành thì Mewtwo vẫn bình thản:
- Bọn chúng kéo đến để giành ăn đám Berry này đây mà…
- Thế ạ? – Vẻ lo âu của Mewt vẫn không hề giảm đi - …Nhưng sao bọn chúng không đến ăn mà lại cứ đứng quây tròn quanh đây làm gì?
- Bởi vì bọn chúng sợ ta…
Mewt nghe nói thế thì chỉ biết im lặng giương đôi mắt to tròn của mình lên nhìn Mewtwo. Cậu bé đang nhớ lại về đám bạn Jumpluff mà nó gặp mới cách đây ít lâu. Lúc đó đám Jumpluff ấy cũng tỏ ra cực kì run sợ trước Mewtwo, mặc dù Mewtwo vẫn chưa làm gì chúng và hai bên cũng có vẻ như chưa gặp nhau lần nào. Không lẽ đám Pokemon đang đứng vây quanh đây cũng vậy?... Thật là lạ, vì trong khi Mewt chẳng hề cảm thấy gì thì những con Pokemon nọ từ một khoảng cách khá xa đã không dám lại gần Mewtwo rồi. Rút cục thì sức mạnh của Mewtwo khủng khiếp đến mức nào đây?
- Vậy đấy, chừng nào ta còn ở đây thì bọn chúng sẽ không dám manh động… - Mewtwo thình lình lên tiếng làm cắt ngang những suy nghĩ của Mewt - …Tuy nhiên trông bọn chúng có vẻ cũng đã đói lắm rồi, rất có thể đến một lúc nào đó bọn chúng sẽ liều mạng luôn cũng nên…
- Ơ nhưng mà… - Mewt ngoái đầu nhìn về phía những cây Berry trĩu quả - …Sao mình không để bọn họ vào ăn cùng? Tất cả số Berry này chắc là đủ đấy!
- Hừ… - Mewtwo khẽ nheo mắt lại - …để ta nhắc lại cho ngươi một lần nữa: “mạnh được yếu thua” là qui luật tất yếu của muôn đời! Ngươi hết việc rồi hay sao mà còn đi lo cho kẻ khác?
Nhưng cũng như lần trước khi Mewtwo nói câu này, Mewt lại ra sức tỏ vẻ chống đối:
- Đằng nào thì cả anh và em cũng đâu có ăn hết tất cả chỗ Berry này! Anh định chiếm hết chỗ Berry này để làm gì cơ chứ?!
- Nhưng ta nhường cho chúng thì ta được gì cơ chứ?
- Lại là câu nói này… Chả lẽ cứ phải “được gì” thì anh mới chịu làm ư?... Thế chẳng phải lúc trước anh đã kể rằng, anh đã từng chiến đấu rất nhiều trận với nhiều kẻ mà chẳng để làm gì hay sao?... So với những việc đó thì việc này còn có ích hơn nhiều!
Một lần nữa, Mewt lại động chạm tới những vấn đề nhức nhối của Mewtwo. Dù là một người vô cùng cứng rắn nhưng khi nghe Mewt nói vậy, Mewtwo cũng đành phải chịu chấp nhận để có thể kết thúc vụ lộn xộn này – hoặc là Mewtwo sẽ dùng vũ lực để ép thằng bé con phải nghe mình, nhưng như thế thì không được hay cho lắm. Mewtwo thở hắt ra một cái đầy bực bội và nói:
- Tuỳ ngươi, ngươi muốn làm gì thì làm!
Tuy đã giành phần thắng trong cuộc cãi nhau tay đôi này nhưng trước thái độ của Mewtwo, Mewt cũng không dám tỏ vẻ vui mừng gì. Cậu bé bèn lẳng lặng chạy ra chỗ những lùm cây Berry, hái một chiếc lá to như lá chuối và gói đầy những quả Berry vào trong đó. Sau đó Mewt quay trở lại chỗ Mewtwo đang đứng và nói với giọng thẽ thọt như thể sợ cơn giận của Mewtwo sẽ nổ tung lên vậy:
- Anh Mewtwo này…
Chẳng phải chờ Mewt nói hết câu, Mewtwo đã tung mình lên khỏi mặt đất và dùng siêu năng lực kéo Mewt bay theo mình. Chỉ trong chớp mắt cả hai đã biến mất vào vòm trời cao vời vợi, để lại đằng sau những con Pokemon hoang dã chỉ chờ Mewtwo bỏ đi là tiến vào bên những lùm cây Berry xanh mướt…
…
Suốt cả ngày hôm đó, Mewt và Mewtwo không nói thêm với nhau bất cứ một lời nào. Dù tự nhủ rằng mình không làm điều gì sai nhưng Mewt cũng không dám bắt chuyện với Mewtwo vì sợ Mewtwo sẽ nổi cơn tức giận. Còn Mewtwo thì chỉ ngồi một chỗ, hết đưa mắt nhìn ra đằng xa thì lại nhắm mắt lại như đang trầm tư suy nghĩ. Mewtwo cũng chẳng động đến một quả Berry nào mà Mewt hái về.
Khi đêm xuống, tuy chưa ăn no nhưng Mewt vẫn để dành một ít Berry lại cho Mewtwo – mặc dù trông Mewtwo chẳng có vẻ gì là cần đến đám Berry này cả. Cậu bé gói chúng lại trong chiếc lá to và nằm ngủ ngay ở bên cạnh. Mewt hi vọng rằng đến sáng ra khi thức dậy tính tình của Mewtwo sẽ trở nên dễ chịu hơn, nếu không thì người lãnh đủ hậu quả sẽ chính là cậu bé.
Và Mewt bắt đầu chìm dần vào giấc ngủ… Trong giấc mơ, Mewt lại nhìn thấy những ánh mắt của những con Pokemon hoang dã nhìn mình lúc sáng… Sau đó Mewt lại mơ thấy Mewtwo đang nổi cơn thịnh nộ với mình… Bàn tay của Mewtwo sáng rực lên và vung mạnh giữa không trung, sau đó thân thể Mewt bất ngờ bị một vệt sáng màu tím chia ra làm hai nửa, cũng giống như những con Muk và Grimer hôm trước vậy… Thân thể Mewt càng ngày càng lạnh hơn… lạnh hơn…
Khoan đã!… Cảm giác lạnh này… không phải là mơ!
Mewt bừng tỉnh dậy khỏi giấc ngủ, nhưng không hiểu sao ngay cả hai mi mắt của nó cũng lạnh toát đến mức như bị tê cứng lại. Cố gắng mãi Mewt mới lờ mờ hé được mắt ra, và cậu bé nhìn thấy có hai cái bóng màu đen đang đứng trước mặt…
- Giờ phải làm sao đây… trót đóng băng luôn cả thằng nhóc lẫn đám Berry rồi! – Một giọng nói lạ cất lên
- Phiền phức quá… Hay ta khiêng cả thằng nhóc về luôn? – Lại thêm một giọng nói lạ khác
- Thế thì chật vật lắm đấy… Thôi kệ, nhanh lên kẻo “kẻ đó” mà tỉnh dậy thì chết cả lũ!
- Chỉ tại cái thằng mắc dịch này, đi ngủ mà vẫn còn nằm ôm cả đám Berry!...
Sau đó, Mewt cảm giác được là thân thể mình đang bị ai đó nhấc bổng lên. Cậu bé cố hết sức vùng vẫy, nhưng lạ thay… dù có cố đến đâu thì nó vẫn không thể cựa quậy được! Thì ra cậu bé đã bị bao phủ trong một lớp băng tuyết khiến cho nó bị tê cóng! Toàn thân Mewt bây giờ cứ cứng đờ ra như một khúc gỗ vậy!
Hình như hai bóng đen chỉ muốn nhắm tới những trái Berry mà Mewt đang giữ thôi, nhưng vì cả Mewt và gói Berry đều đang bị đóng băng cùng nhau nên Mewt cũng bị chúng “cuỗm” đi luôn. Mặc dù ý thức được rằng mình đang gặp nguy hiểm nhưng Mewt lại chẳng thể phản kháng lại. Hết cách, Mewt chỉ còn nước đặt tất cả hi vọng vào chiêu thức duy nhất mà mình có: Confusion. Có thể Mewt sẽ không đánh bại được kẻ địch, nhưng may ra như vậy sẽ đánh thức được Mewtwo để Mewtwo cứu nó.
Rắc… rắc… CHOANG!!!
Đòn đánh bằng sức mạnh ý nghĩ đã thành công! Lớp băng tuyết bao phủ đã bị phá vỡ! Mewt cố hết sức vùng dậy để thoát ra khỏi 2 bóng đen, song vì cơ thể vẫn còn bị tê buốt nên rút cục là cậu bé bị rơi bịch một phát xuống đất. “2 bóng đen” cũng đã nhận ra rằng “tù binh” của chúng đã thoát ra khỏi sự khống chế, chúng bèn cuống quít bảo nhau:
- Hỏng bét rồi!... Đành phải đánh cho nó một đòn để nó bất tỉnh mới được!
Tuy nhiên, “2 bóng đen” còn chưa kịp làm gì thì trước mặt chúng, một đôi mắt màu tím sắc lạnh đang nhìn chúng chằm chằm trong bóng đêm…
Và tiếp theo, tất cả những gì mà chúng thấy là 2 quả cầu năng lượng màu xanh sáng chói lao thẳng đến trước mặt. Sau đó, cả “2 cái bóng đen” đều đã bị hạ đo ván chỉ trong vòng một vài tích tắc…
http://farm6.static.flickr.com/5099/5453139882_46501b5a08_z.jpg
cứ 3 chap một lần thôi nhé :yamaha:
Sáng ngày hôm sau, đúng như lời hứa, Mewtwo không bắt Mewt phải khổ luyện thêm một bài tập hành xác nào nữa mà chỉ dạy về các loại Berry. Bài học mở đầu bằng việc hướng dẫn cho Mewt cách tìm ra những nơi có thể có cây Berry xuất hiện. Mewtwo vừa dùng sức mạnh để kéo cả hai bay trên trời vừa nói:
- Cách đây không lâu vừa mới có một trận mưa dài, đây là điều kiện lí tưởng để các loại cây Berry đâm chồi và lớn lên. Thời gian để một cây Berry ra quả thường khá nhanh, tuy nhiên điều đó vẫn phải tuỳ thuộc vào môi trường thời tiết và từng loại Berry…
Mewt nghe như muốn nuốt lấy từng lời mà Mewtwo nói. Một phần vì đó là những điều mới mẻ thú vị mà một cậu bé mới bước vào đời cách đây không lâu như Mewt rất thích tìm hiểu. Phần khác là vì Mewt đã biết rõ tính cách của Mewtwo. Nếu như muốn được yên thân thì tốt nhất là nên tập trung chú ý cao độ vào những gì mà ông thầy bạo lực này đang thao thao thuyết giảng.
Không lâu sau, theo sự hướng dẫn của Mewtwo, quả nhiên cả hai đã bắt gặp một cánh đồng thảo nguyên xanh rì với những cây Berry tươi tốt mọc thành từng cụm. Các loại Berry ở đây cũng rất đa dạng và rất nhiều trong số chúng đã chín quả. Vừa được Mewtwo cho đặt chân xuống đất, Mewt liền chạy ngay ra chỗ một cây Nanab Berry, nhìn những trái chín căng mọng của nó và nói:
- Quả này trông ngon quá, em có thể ăn được không?
Mewtwo gật đầu, nhưng không quên dặn thêm:
- Ngươi nên cẩn thận, vì chưa chắc cái gì ăn vào cũng đã có lợi cả đâu. Một số thứ có thể sẽ cho ngươi cảm giác ngon miệng, nhưng sau đó thì ngươi sẽ phải trả giá…
Nghe Mewtwo nói vậy thì Mewt chỉ gật đầu lia lịa, sau đó vặt những quả Nanab Berry và nhét vào mồm nhai ngấu nghiến. Sau một ngày khổ luyện mệt mỏi rã rời, thưởng thức những quả Berry thơm ngon như thế này quả là thích thú. Mewt thầm ước rằng giá mà bài học nào với Mewtwo cũng được như thế này thì thật là tốt.
Mewtwo cũng không buồn dặn dò gì thêm. Với một thằng bé như Mewt thì cách tốt nhất là cứ để nó tự tìm hiểu, tự thể nghiệm. Mewtwo muốn để nó tự nếm thử các loại Berry khác nhau và bằng cách đó, cậu bé sẽ tự rút ra được đặc điểm của các loại Berry đó là gì. Nghĩ vậy nên trong lúc Mewt hí hửng đi dạo quanh khắp các khóm cây để hái lượm những quả Berry ngon mắt, Mewtwo chỉ đứng yên một chỗ để quan sát mà thôi.
Dường như Mewt đã quên béng mất về lời cảnh báo của Mewtwo, hễ cứ thấy có trái Berry nào màu sắc hấp dẫn, căng tròn đầy đặn là cậu bé lại đưa tay ra hái một cách vô tư. Chẳng mấy chốc Mewt đã nhét đầy mồm các loại Berry với đủ thứ hương vị, thậm chí ăn không hết còn ôm một núi trên tay. May cho cậu bé là trong số chúng chưa có loại nào có hại, thậm chí còn có cả những quả giúp cho nó ăn vào cảm thấy dễ chịu hơn… Đúng lúc ấy, Mewt lại phát hiện ra một thứ quả to nhất, màu sắc bắt mắt nhất, và cũng lại nằm trên một cái cây cao nhất.
To bằng một nắm tay, da xanh bóng đầy đặn… Mới chỉ nhìn thôi mà Mewt đã phải thèm ứa nước dãi. Chỉ tiếc rằng nó đang nằm vắt vẻo ở trên cao, mà Mewt thì không thể nào nhảy lên đến đó được. Tự dùng sức mạnh để “bay” như Mewtwo thì càng không. Dù biết rõ Mewtwo đang đứng ở ngay đây, nhưng Mewt cũng chắc chắn một điều rằng không đời nào cậu bé có thể nhờ vả được Mewtwo để hái trái Berry xuống giúp nó. Mewt bắt đầu nghĩ đến việc phải trèo cây để có thể hái được thứ quả tuyệt vời kia.
Bất chợt, trong đầu cậu bé bỗng nảy ra một ý tưởng thú vị…
Mewt nhìn thẳng vào quả Berry đang nằm trên cây, tập trung ý nghĩ vào nó, rồi từ từ đưa tay lên cao.
Bàn tay Mewt dần dần nắm chặt lại… sau đó cậu bé thình lình giật mạnh bằng cả cánh tay…
“Tách!” – trái Berry màu xanh bị đứt cuống và rơi xuống bên dưới một cách rất nhẹ nhàng. Mewt cười toe toét và đưa tay ra chụp lấy trái Berry đó, sau đó nó giữ nguyên bộ dạng hí hửng và quay sang nhìn Mewtwo…
…Hiển nhiên Mewt đang muốn khoe thành tích của mình… Nó vừa mới thực hiện được một đòn Confusion một cách hoàn hảo!
- Khá đấy!... – Ngay cả Mewtwo cũng nhướn mày lên khi nhìn thấy Mewt sử dụng chiêu Confusion để hái trái Berry - Xem ra những bài tập ngày hôm qua cũng đã có ích…
- Hì hì… - Mewt cười nhăn nhở khi được nghe Mewtwo khen ngợi, và bản thân nó cũng đang mừng cho chính mình. Cho đến cuối ngày hôm qua, Mewt vẫn chưa thể làm chủ triệt để được “sức mạnh ý nghĩ” của mình. Vậy mà hôm nay, mặc dù chỉ định thử chơi thôi mà Mewt đã có thể sử dụng được Confusion một cách hoàn hảo trong khi không cần phải bị kích động! Đây quả là một tiến bộ lớn!
“Có lẽ suốt cả ngày hôm qua nó không thể ra đòn được là bởi vì ta đã ép nó thái quá…” – Mewtwo nghĩ thầm – “…Ta đã nghĩ rằng phải đưa nó vào trạng thái thập tử nhất sinh như lúc chiến đấu với bọn Grimer thì nó mới có thể bộc phát sức mạnh. Thật không ngờ sau một đêm nghỉ ngơi, trong lúc tâm trạng thoải mái như thế này thì đó mới là lúc nó có thể thành công…”
Nhưng tất nhiên, Mewtwo cũng biết rằng Mewt có thể làm được điều đó cũng là nhờ có những bài tập ngày hôm qua đã rèn luyện cho cậu bé. Vì vậy, thành công này không chỉ là thành công của Mewt, mà cũng là của cả Mewtwo nữa… Một cảm giác vui vẻ khác lạ đang dậy lên trong lòng Mewtwo mà trước đây Mewtwo chưa từng có…
Nhưng không lâu sau, trong lúc đang nhai nghiến ngấu quả Berry mới hái được, Mewt đột nhiên chỉ tay về phía sau lưng Mewtwo với bộ dạng hớt hải:
- Anh Mewtwo! Có ai đang đến đây kìa!
Trái lại với Mewt, Mewtwo chỉ từ từ quay đầu lại một cách hờ hững – trên đời này hiếm có thứ gì có thể khiến cho Mewtwo phải giật mình. Từ phía xa, một đàn Bouffalant đang đứng túm tụm lại với nhau, tất cả bọn chúng đều đang nhìn chằm chằm về phía Mewt và Mewtwo. Không chỉ có vậy, đứng cách đàn Bouffalant đó một đoạn lại có một gia đình gồm những con Aggron và Aron đang lừng lững tiến lại gần. Chưa hết, từ phía bên trái của Mewt, những con Ponyta cũng đang dần dần kéo đến.
Cả phía trên bầu trời cũng vậy, những con Staravia đang bay lòng vòng phía trên đầu Mewt và Mewtwo. Những đôi mắt đen láy của chúng dường như đang soi mói cái gì đó ở dưới mặt đất, nhưng chẳng hiểu vì sao mà bọn chúng mãi vẫn không đáp xuống dưới. Chúng chỉ ở trên không trung và luôn miệng kêu keng kéc mà thôi.
Trong lúc Mewt đang lo lắng thấp thỏm vì trông bọn Pokemon mới đến có vẻ không mấy hiền lành thì Mewtwo vẫn bình thản:
- Bọn chúng kéo đến để giành ăn đám Berry này đây mà…
- Thế ạ? – Vẻ lo âu của Mewt vẫn không hề giảm đi - …Nhưng sao bọn chúng không đến ăn mà lại cứ đứng quây tròn quanh đây làm gì?
- Bởi vì bọn chúng sợ ta…
Mewt nghe nói thế thì chỉ biết im lặng giương đôi mắt to tròn của mình lên nhìn Mewtwo. Cậu bé đang nhớ lại về đám bạn Jumpluff mà nó gặp mới cách đây ít lâu. Lúc đó đám Jumpluff ấy cũng tỏ ra cực kì run sợ trước Mewtwo, mặc dù Mewtwo vẫn chưa làm gì chúng và hai bên cũng có vẻ như chưa gặp nhau lần nào. Không lẽ đám Pokemon đang đứng vây quanh đây cũng vậy?... Thật là lạ, vì trong khi Mewt chẳng hề cảm thấy gì thì những con Pokemon nọ từ một khoảng cách khá xa đã không dám lại gần Mewtwo rồi. Rút cục thì sức mạnh của Mewtwo khủng khiếp đến mức nào đây?
- Vậy đấy, chừng nào ta còn ở đây thì bọn chúng sẽ không dám manh động… - Mewtwo thình lình lên tiếng làm cắt ngang những suy nghĩ của Mewt - …Tuy nhiên trông bọn chúng có vẻ cũng đã đói lắm rồi, rất có thể đến một lúc nào đó bọn chúng sẽ liều mạng luôn cũng nên…
- Ơ nhưng mà… - Mewt ngoái đầu nhìn về phía những cây Berry trĩu quả - …Sao mình không để bọn họ vào ăn cùng? Tất cả số Berry này chắc là đủ đấy!
- Hừ… - Mewtwo khẽ nheo mắt lại - …để ta nhắc lại cho ngươi một lần nữa: “mạnh được yếu thua” là qui luật tất yếu của muôn đời! Ngươi hết việc rồi hay sao mà còn đi lo cho kẻ khác?
Nhưng cũng như lần trước khi Mewtwo nói câu này, Mewt lại ra sức tỏ vẻ chống đối:
- Đằng nào thì cả anh và em cũng đâu có ăn hết tất cả chỗ Berry này! Anh định chiếm hết chỗ Berry này để làm gì cơ chứ?!
- Nhưng ta nhường cho chúng thì ta được gì cơ chứ?
- Lại là câu nói này… Chả lẽ cứ phải “được gì” thì anh mới chịu làm ư?... Thế chẳng phải lúc trước anh đã kể rằng, anh đã từng chiến đấu rất nhiều trận với nhiều kẻ mà chẳng để làm gì hay sao?... So với những việc đó thì việc này còn có ích hơn nhiều!
Một lần nữa, Mewt lại động chạm tới những vấn đề nhức nhối của Mewtwo. Dù là một người vô cùng cứng rắn nhưng khi nghe Mewt nói vậy, Mewtwo cũng đành phải chịu chấp nhận để có thể kết thúc vụ lộn xộn này – hoặc là Mewtwo sẽ dùng vũ lực để ép thằng bé con phải nghe mình, nhưng như thế thì không được hay cho lắm. Mewtwo thở hắt ra một cái đầy bực bội và nói:
- Tuỳ ngươi, ngươi muốn làm gì thì làm!
Tuy đã giành phần thắng trong cuộc cãi nhau tay đôi này nhưng trước thái độ của Mewtwo, Mewt cũng không dám tỏ vẻ vui mừng gì. Cậu bé bèn lẳng lặng chạy ra chỗ những lùm cây Berry, hái một chiếc lá to như lá chuối và gói đầy những quả Berry vào trong đó. Sau đó Mewt quay trở lại chỗ Mewtwo đang đứng và nói với giọng thẽ thọt như thể sợ cơn giận của Mewtwo sẽ nổ tung lên vậy:
- Anh Mewtwo này…
Chẳng phải chờ Mewt nói hết câu, Mewtwo đã tung mình lên khỏi mặt đất và dùng siêu năng lực kéo Mewt bay theo mình. Chỉ trong chớp mắt cả hai đã biến mất vào vòm trời cao vời vợi, để lại đằng sau những con Pokemon hoang dã chỉ chờ Mewtwo bỏ đi là tiến vào bên những lùm cây Berry xanh mướt…
…
Suốt cả ngày hôm đó, Mewt và Mewtwo không nói thêm với nhau bất cứ một lời nào. Dù tự nhủ rằng mình không làm điều gì sai nhưng Mewt cũng không dám bắt chuyện với Mewtwo vì sợ Mewtwo sẽ nổi cơn tức giận. Còn Mewtwo thì chỉ ngồi một chỗ, hết đưa mắt nhìn ra đằng xa thì lại nhắm mắt lại như đang trầm tư suy nghĩ. Mewtwo cũng chẳng động đến một quả Berry nào mà Mewt hái về.
Khi đêm xuống, tuy chưa ăn no nhưng Mewt vẫn để dành một ít Berry lại cho Mewtwo – mặc dù trông Mewtwo chẳng có vẻ gì là cần đến đám Berry này cả. Cậu bé gói chúng lại trong chiếc lá to và nằm ngủ ngay ở bên cạnh. Mewt hi vọng rằng đến sáng ra khi thức dậy tính tình của Mewtwo sẽ trở nên dễ chịu hơn, nếu không thì người lãnh đủ hậu quả sẽ chính là cậu bé.
Và Mewt bắt đầu chìm dần vào giấc ngủ… Trong giấc mơ, Mewt lại nhìn thấy những ánh mắt của những con Pokemon hoang dã nhìn mình lúc sáng… Sau đó Mewt lại mơ thấy Mewtwo đang nổi cơn thịnh nộ với mình… Bàn tay của Mewtwo sáng rực lên và vung mạnh giữa không trung, sau đó thân thể Mewt bất ngờ bị một vệt sáng màu tím chia ra làm hai nửa, cũng giống như những con Muk và Grimer hôm trước vậy… Thân thể Mewt càng ngày càng lạnh hơn… lạnh hơn…
Khoan đã!… Cảm giác lạnh này… không phải là mơ!
Mewt bừng tỉnh dậy khỏi giấc ngủ, nhưng không hiểu sao ngay cả hai mi mắt của nó cũng lạnh toát đến mức như bị tê cứng lại. Cố gắng mãi Mewt mới lờ mờ hé được mắt ra, và cậu bé nhìn thấy có hai cái bóng màu đen đang đứng trước mặt…
- Giờ phải làm sao đây… trót đóng băng luôn cả thằng nhóc lẫn đám Berry rồi! – Một giọng nói lạ cất lên
- Phiền phức quá… Hay ta khiêng cả thằng nhóc về luôn? – Lại thêm một giọng nói lạ khác
- Thế thì chật vật lắm đấy… Thôi kệ, nhanh lên kẻo “kẻ đó” mà tỉnh dậy thì chết cả lũ!
- Chỉ tại cái thằng mắc dịch này, đi ngủ mà vẫn còn nằm ôm cả đám Berry!...
Sau đó, Mewt cảm giác được là thân thể mình đang bị ai đó nhấc bổng lên. Cậu bé cố hết sức vùng vẫy, nhưng lạ thay… dù có cố đến đâu thì nó vẫn không thể cựa quậy được! Thì ra cậu bé đã bị bao phủ trong một lớp băng tuyết khiến cho nó bị tê cóng! Toàn thân Mewt bây giờ cứ cứng đờ ra như một khúc gỗ vậy!
Hình như hai bóng đen chỉ muốn nhắm tới những trái Berry mà Mewt đang giữ thôi, nhưng vì cả Mewt và gói Berry đều đang bị đóng băng cùng nhau nên Mewt cũng bị chúng “cuỗm” đi luôn. Mặc dù ý thức được rằng mình đang gặp nguy hiểm nhưng Mewt lại chẳng thể phản kháng lại. Hết cách, Mewt chỉ còn nước đặt tất cả hi vọng vào chiêu thức duy nhất mà mình có: Confusion. Có thể Mewt sẽ không đánh bại được kẻ địch, nhưng may ra như vậy sẽ đánh thức được Mewtwo để Mewtwo cứu nó.
Rắc… rắc… CHOANG!!!
Đòn đánh bằng sức mạnh ý nghĩ đã thành công! Lớp băng tuyết bao phủ đã bị phá vỡ! Mewt cố hết sức vùng dậy để thoát ra khỏi 2 bóng đen, song vì cơ thể vẫn còn bị tê buốt nên rút cục là cậu bé bị rơi bịch một phát xuống đất. “2 bóng đen” cũng đã nhận ra rằng “tù binh” của chúng đã thoát ra khỏi sự khống chế, chúng bèn cuống quít bảo nhau:
- Hỏng bét rồi!... Đành phải đánh cho nó một đòn để nó bất tỉnh mới được!
Tuy nhiên, “2 bóng đen” còn chưa kịp làm gì thì trước mặt chúng, một đôi mắt màu tím sắc lạnh đang nhìn chúng chằm chằm trong bóng đêm…
Và tiếp theo, tất cả những gì mà chúng thấy là 2 quả cầu năng lượng màu xanh sáng chói lao thẳng đến trước mặt. Sau đó, cả “2 cái bóng đen” đều đã bị hạ đo ván chỉ trong vòng một vài tích tắc…
http://farm6.static.flickr.com/5099/5453139882_46501b5a08_z.jpg
cứ 3 chap một lần thôi nhé :yamaha:
Dark_Lucario
22-10-2011, 09:36 PM
Chapter 7: The Thieves
Người đã ra tay tấn công những con Pokemon lạ mặt để cứu Mewt không phải ai xa lạ, mà đó chính là Mewtwo. Ngay khi Mewt sử dụng Confusion để phá vỡ lớp băng tuyết đang khiến nó bị đông cứng, âm thanh từ đó tạo ra cũng đồng thời làm cho Mewtwo thức giấc và ra tay kịp lúc…
Có một điều ngay cả Mewtwo cũng phải thắc mắc, đó là tại sao có kẻ lạ mặt đến gần mà Mewtwo lại không hề hay biết?... Sau khi đã đánh gục “2 cái bóng”, Mewtwo liền dùng siêu năng lực ném chúng ra ngoài bãi cỏ, bên dưới ánh trăng sáng vằng vặc. Chỉ đến lúc đó, “2 cái bóng” mới hiện rõ hình dạng là một con Sneasel và một con Houndour.
“Quả nhiên là những Dark Pokemon…” – Mewtwo nghĩ thầm – “…Thảo nào chúng lại có thể lén lút đến gần mà không bị ta phát hiện.”
Về phần Mewt, cậu bé vẫn chưa kịp hoàn hồn về những việc vừa xảy ra. Tuy nhiên khi nhìn thấy Mewtwo xuất hiện để cứu mình, cậu bé liền buột miệng nói ra một câu hỏi mà nó đang canh cánh trong lòng – mặc dù câu hỏi này chả liên quan gì đến tình hình hiện tại:
- Anh Mewtwo… anh còn giận em chuyện ban sáng à?
Dù không hiểu tại sao tự dưng Mewt lại hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy, Mewtwo vẫn đáp:
- Tất nhiên là không! Tại sao ta lại phải để bụng mấy thứ nhỏ nhặt đó chứ?!
Mewt thở phào một cái như thể vừa mới trút được một gánh nặng. Bấy giờ nó mới nói tiếp:
- Bọn ăn trộm Berry… chúng là ai thế ạ?
- Con chó màu đen kia là một con Houndour, con còn lại là Sneasel… - Mewtwo giải thích
Khi nghe thấy mình bị chỉ đích danh, 2 con Dark Pokemon cũng đồng thời gượng dậy một cách yếu ớt. Đòn tấn công của Mewtwo đã khiến cho chúng bị thương khá nặng nề. Vả lại, trước khí thế kinh người toát ra từ Mewtwo, chúng cũng chẳng còn chút ý chí chiến đấu nào nữa. Con Houndour bắt đầu kêu van:
- Xin “ngài” hãy tha cho chúng tôi… làm ơn… Chúng tôi không hề có ý định làm hại gì ai, chỉ vì đói quá nên chúng tôi mới đánh liều đi ăn trộm mà thôi…
- Không cần phải nhiều lời… - Mewtwo thẳng thừng - Lý do gì cũng vậy cả, dám đến đây đánh thức giấc ngủ của ta thì sẽ phải trả giá…
- Làm ơn… xin hãy rủ lòng thương… - Sau khi thấy không thể nào cầu xin sự thương cảm từ phía Mewtwo, con Houndour lại quay sang nhìn Mewt một cách thống thiết
Khi nhìn thấy vậy, Mewtwo đã chắc chắn phải đến tám mươi phần trăm rằng với bản tính thương người của mình, Mewt sẽ tha thứ cho 2 tên trộm nọ. Nhưng hoá ra lại không phải thế:
- Tôi không thể tha cho các cậu được! – Mewt nói lớn – Bây giờ các cậu ăn trộm của tôi, nếu tôi tha cho thì biết đâu các cậu sẽ còn đi ăn trộm của người khác thì sao?
Không ngờ đến cả trẻ con cũng tỏ ra cương quyết như vậy, con Houndour đã bắt đầu nản chí. Đúng lúc ấy, con Sneasel ở bên cạnh vốn im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng:
- Thôi đi Houndour, thà cứ để người ta tung một đòn đánh chết mình đi cho xong! Còn hơn bây giờ mà tay không đi về, thể nào Đại Ca cũng cho mình một trận còn khổ hơn là chết!
Chỉ vừa mới nghe thấy hai chữ “Đại Ca”, con Houndour liền nhăn mặt lại như thể vừa mới nhìn thấy trước được điều gì khủng khiếp lắm. Việc đó khiến cho Mewt không khỏi tò mò:
- “Đại Ca” là ai thế?
- Tôi cũng chẳng giấu làm gì… - con Houndour bắt đầu thở dài - …vụ trộm tối ngày hôm nay thật ra cũng đâu phải do chúng tôi chủ định làm thế, mà là vì “Đại Ca” đã bắt ép chúng tôi! Kể ra thì cũng khá dài dòng… Tôi và Sneasel vốn là hai đứa bạn thân sống trong rừng sâu. Thật không may, nơi chúng tôi đang sinh sống bỗng xảy ra một đại nạn làm cho khan hiếm thức ăn, vậy là chúng tôi phải bỏ rừng mà đi chỗ khác. Khi đến vùng này, bọn tôi bị một tay giang hồ bắt phải chịu thu nạp về dưới trướng của hắn và phải làm việc cho hắn. Hắn lệnh cho chúng tôi bằng mọi giá phải đi kiếm thức ăn về, sau đó nếu ăn còn thừa thì hắn mới để lại cho chúng tôi… Hắn tự gọi mình với cái tên là “Đại Ca”…
- Sao tên “Đại Ca” này quá đáng vậy?! – Mewt chưa nghe hết chuyện đã tỏ vẻ phẫn nộ (và điều này chỉ đổi lại bằng một cái chớp mắt hờ hững của Mewtwo)
- Sống với tên “Đại Ca” này tuy khổ sở, nhưng không làm việc cho hắn thì bọn tôi cũng chết… Những vùng đất khác quanh đây hầu như đều đã không còn gì để ăn rồi. Còn mỗi vùng đất này thì đây lại là địa bàn của hắn, muốn hay không thì vẫn cứ phải phục tùng hắn mà thôi…
- Địa bàn? Địa bàn nào?! Sao lại có chuyện vô lý thế! Các cậu phải đứng lên chống lại hắn chứ!
- Chống lại? – Con Sneasel nở một nụ cười đau khổ - Nếu chống lại được hắn thì bọn tôi đã làm từ lâu rồi chứ chả cần cậu nhắc! Chỉ tiếc là so với bọn tôi, hắn quá mạnh!
- À… ra vậy… - Mewtwo bỗng dưng trầm ngâm nhìn về phía xa - …Các ngươi có thuộc tính là Dark/Fire và Dark/Ice, còn “Đại Ca” của các ngươi lại là Water/Fighting… Chả trách các ngươi lại không làm gì nổi hắn.
- Làm sao mà “ngài” biết?! – Cả hai tên trộm cùng trố mắt ra nhìn Mewtwo – Chúng tôi còn chưa kể ra “Đại Ca” của chúng tôi là ai cơ mà?
- Đó là kẻ đang thập thò ở đằng kia, đúng không?...
Mewtwo chỉ tay về phía mấy lùm cây ở đằng xa, khiến cho cả ba người còn lại cùng quay ngoắt ra để nhìn. Quả nhiên, ở phía đó có một bóng đen đang lúi húi một cách đáng ngờ, bởi vì đang lúc nửa đêm nên nếu như Mewtwo không chỉ thì cũng thật khó có thể nhận ra được. Bóng đen ấy có lẽ cũng biết rằng mình đã bị phát hiện nên ngay sau đó hắn liền quay lưng bỏ chạy. Mewtwo lạnh nhạt nói:
- Một con Poliwrath… Tuy rằng không đến nỗi nào nhưng thật khó tin rằng bọn ngươi lại sợ hắn còn hơn cả ta…
Trong lúc Mewtwo chỉ thờ ơ buông ra mấy lời như vậy thì không biết từ lúc nào, Mewt đã chạy biến đi đâu mất. Thì ra cậu bé đang dùng hết tốc lực để đuổi theo cái bóng đen nọ. Mặc dù bên tai Mewt lúc này vẫn văng vẳng câu nói của Mewtwo lúc trước: “Ngươi hết việc rồi hay sao mà còn đi lo cho kẻ khác…”, nhưng bất chấp lý do, bất chấp hoàn cảnh, trong đầu Mewt lúc này chỉ có duy nhất một sự phẫn nộ giành cho tên “Đại Ca” chuyên đi ăn hiếp người khác mà thôi…
“Confusion!!!” – Mewt tập trung ý nghĩ để ra đòn.
- HỰ! – Bóng đen nọ đột ngột kêu lên một tiếng rồi dừng lại. Chiêu thức của Mewt đã tạo ra một sức mạnh vô hình và đánh trúng hắn.
Nhân lúc đối thủ còn đang chững lại vì bị trúng đòn, Mewt liền chạy lên phía trước để đón đầu hắn. Mewtwo đã nói không sai, bóng đen thập thò đó chính là một con Poliwrath. Thân hình hắn rắn chắc lực lưỡng, hai cánh tay hắn cơ bắp cuồn cuộn. Dù bị trúng một đòn Confusion của Mewt nhưng hắn vẫn có thể đứng thẳng, mặt đối mặt với cậu bé như không có chuyện gì xảy ra.
- Anh có phải là tên “Đại Ca” đã ăn hiếp rồi xúi bẩy mấy người ăn trộm đằng kia không? – Mewt thẳng thắn hỏi.
Poliwrath im lặng một lúc. Hắn nhìn Mewt từ đầu đến chân và nhận thấy rằng kẻ đang đứng chắn trước mặt mình chỉ là một thằng bé. Hắn đáp:
- Phải, chính là ta… Nhưng ta làm vậy thì có gì sai? Đây là địa bàn của ta kia mà!
- Địa bàn gì chứ?! Địa bàn của anh thì tức là anh có quyền xúi giục người khác làm điều xấu à? Mà sao tự tay anh không đi làm mấy việc đó, anh lại còn ép người khác làm thay anh là sao?
“Thằng nhóc này ở đâu ra mà toàn nói lảm nhảm thế không biết!” – Poliwrath nghĩ thầm. Hắn vốn đã rất bực bội với Mewt, tuy nhiên dù thế nào hắn vẫn không dám động thủ với cậu bé, bởi vì hắn còn e ngại một người - Mewtwo. Khi Mewtwo ra tay đánh hạ Houndour và Sneasel, dù chỉ đứng lấp ló quan sát từ xa nhưng Poliwrath cũng đã phần nào hiểu được sức mạnh to lớn của Mewtwo, và có cho vàng hắn cũng không dám dây dưa gì với sức mạnh ấy. Vì vậy nên mặc dù biết chắc chắn rằng Mewt không phải là đối thủ so với hắn, nhưng do không rõ quan hệ giữa Mewt và Mewtwo ra sao nên đối với cậu bé, Poliwrath cũng phải có chút dè chừng…
Nhưng đúng lúc ấy, một giọng nói bất thình lình cất lên từ phía trên đầu cả hai người:
- Ngươi nghe này... Dù biết rằng ngươi rất thích làm mấy chuyện rỗi hơi giúp người khác, nhưng như thế này thì hơi quá rồi đấy. Nói cho ngươi biết, lần này ngươi muốn làm gì thì hãy tự làm lấy, ta sẽ không giúp ngươi đâu…
Giọng nói lạnh lùng mà sắc bén… người đó không phải ai khác ngoài Mewtwo. Không biết từ lúc nào Mewtwo đã đứng lơ lửng phía trên đầu Mewt và Poliwrath, khiến cho cả hai người đều phải giật mình khi nghe thấy tiếng nói của Mewtwo cất lên. Tuy nhiên, phản ứng của mỗi người khi nghe Mewtwo nói lại có sự khác biệt rõ ràng. Mewt bắt đầu cảm thấy tay mình run run – không rõ có phải là do sợ hay không. Thực ra không cần phải nói thì Mewt cũng thừa biết rằng Mewtwo nhất định sẽ không ra tay giúp cậu bé đánh Poliwrath, bởi tính cách của Mewtwo là không thích làm những việc không liên quan đến mình. Tuy nhiên khi đuổi theo Poliwrath, Mewt đã quên khuấy việc đó đi và chỉ nghĩ trong đầu một cách đơn giản rằng mình cần phải bắt hắn trả lại công bằng cho Houndour và Sneasel. Chỉ đến bây giờ, khi nghe Mewtwo nói vậy cậu bé mới sực nhận ra rằng với sức mình thì không có thể nào làm được việc đó…
Poliwrath thì lại có thái độ trái ngược hẳn với Mewt khi nghe thấy những lời Mewtwo nói, hắn tỏ vẻ vui mừng ra mặt. Nếu như không tính đến sự can thiệp của Mewtwo thì rõ ràng sức của Mewt chẳng thể so sánh được với Poliwrath. Hắn bắt đầu quay quay hai bả vai và nói:
- Ngươi thấy chưa, ngay cả người khác cũng đồng ý rằng ngươi chẳng qua chỉ là một kẻ lắm chuyện. Nếu như muốn nói rằng ta sai còn ngươi đúng… thì ngươi hãy dùng sức mạnh của mình mà chứng tỏ đi xem nào!
Vậy là Poliwrath đã chính thức tuyên chiến. Mewt ngước mắt lên nhìn Mewtwo, nhưng chỉ thấy Mewtwo đáp lại bằng một cái đưa mắt thờ ơ. Cái đưa mắt này khiến cho Mewt chợt cảm thấy một nỗi buồn vô hạn. Không phải buồn vì mình sắp phải đơn độc đấu với một tên “Đại Ca” nguy hiểm, mà là buồn vì sự vô tình không thể nào thay đổi của Mewtwo…
Nỗi buồn đó khiến cho Mewt quyết tâm phải chiến thắng trong trận đấu này. Không phải chỉ vì sự an nguy của chính mình, mà cũng không phải chỉ vì sự công bằng dành cho Houndour và Sneasel. Nếu như Mewt thua trận đấu này thì có khác nào đó là bằng chứng cho việc sự vô tình của Mewtwo là đúng, còn lòng thương người của Mewt là sai? Không, Mewt không thể để như thế được!
Mewt liền tập trung sức mạnh ý nghĩ và cố gắng ra đòn nhắm về phía Poliwrath. Một đòn Confusion nữa lại được tung ra… nhưng không như lúc nãy, lần này Mewt đã đánh trượt. Poliwrath đã nhanh chóng lộn người né sang một bên, khiến cho đòn Confusion của Mewt bị lệch đích và xới tung một vạt cỏ. Trong lúc Mewt đang chật vật chuẩn bị tấn công lần tiếp theo thì Poliwrath đã ra tay trước, hắn phóng ra một loạt những chùm bong bóng lao vùn vụt về phía Mewt. Những chùm bong bóng tuy nhìn thì mỏng manh nhưng thật ra lại không khác gì những quả bóng cao su. Chúng đập vào người Mewt liên tiếp và nổ đôm đốp khiến cho cậu bé phải thu tay về che chắn trước mặt cho khỏi đau.
Khi những chùm bong bóng quái ác đã đi hết thì Mewt mới dám hé tay ra, tuy nhiên Poliwrath lúc này đã không còn ở chỗ cũ. Mewt ngơ ngác nhìn ra xung quanh để tìm tung tích kẻ thù, nhưng khi tìm thấy thì đã quá muộn. Một cú đấm toả ra ánh sáng chói chang đang bay thẳng đến trước mặt Mewt, cậu bé lại hốt hoảng đưa hai tay lên đỡ nhưng… “ẦM!!!”
“Dynamic Punch…” – từ trên cao, Mewtwo vẫn âm thầm theo dõi trận đấu – “…xem ra ngay cả với trẻ con mà tên Poliwrath này cũng không nương tay…”
BỊCH... Sau khi thân thể nhỏ bé của Mewt bị bắn tung lên trời, nó rơi thẳng xuống bãi cỏ như một chiếc lá lìa khỏi cành cây. Mewt nằm im bất động, chỉ còn biết giương mắt lên nhìn Poliwrath chầm chậm bước đến chỗ mình…
“…Nếu như nó không phải là một Psychic Pokemon thì Dynamic Punch đã đánh chết nó rồi…” – Mewtwo nghĩ – “Thật kém cỏi, mặc dù nó biết dùng Confusion mà vẫn để thua một Pokemon có thuộc tính Fighting… Nhưng cũng khó mà trách nó được, trình độ của hai bên cách nhau quá xa...”
Và rồi, bàn tay của Mewtwo phát sáng như thể sắp sửa ra đòn… Có phải Mewtwo đang định làm ngược lại với điều mình đã nói và sẽ cứu Mewt chăng?!...
Sẽ không bao giờ có thể biết được điều đó, bởi vì Mewtwo đã không có cơ hội ra tay…
Ngay lúc Poliwrath giương nắm đấm lên và chuẩn bị tung ra một đòn tấn công nữa thì lạ thay, Mewt bất ngờ đứng phắt dậy, toàn thân phát ra một thứ ánh sáng màu xanh lá cây huyền bí… Ánh mắt của Mewt nhìn thẳng vào Poliwrath một cách vô hồn nhưng cũng rất sâu sắc…
Hai lòng bàn tay Mewt hướng vào nhau… sau đó thứ ánh sáng màu xanh đang bao quanh Mewt lúc này liền tập trung lại giữa hai lòng bàn tay ấy và tạo thành một khối cầu…
“Aura Sphere???” – Mewtwo mở trừng mắt ra nhìn khối cầu trên tay Mewt – “Không thể nào… Làm sao mà nó học được chiêu này!?”
Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng Poliwrath biết rằng đó là một điềm xấu. Hắn liền vung tay đấm thẳng về phía Mewt… nhưng cú đấm ấy… không bao giờ có thể đến được tới mục tiêu…
Bời vì Poliwrath đã bị khối cầu trong tay Mewt bắn tung lên trời!…
http://farm6.static.flickr.com/5014/5537053194_aabf4ccb03_z.jpg
Người đã ra tay tấn công những con Pokemon lạ mặt để cứu Mewt không phải ai xa lạ, mà đó chính là Mewtwo. Ngay khi Mewt sử dụng Confusion để phá vỡ lớp băng tuyết đang khiến nó bị đông cứng, âm thanh từ đó tạo ra cũng đồng thời làm cho Mewtwo thức giấc và ra tay kịp lúc…
Có một điều ngay cả Mewtwo cũng phải thắc mắc, đó là tại sao có kẻ lạ mặt đến gần mà Mewtwo lại không hề hay biết?... Sau khi đã đánh gục “2 cái bóng”, Mewtwo liền dùng siêu năng lực ném chúng ra ngoài bãi cỏ, bên dưới ánh trăng sáng vằng vặc. Chỉ đến lúc đó, “2 cái bóng” mới hiện rõ hình dạng là một con Sneasel và một con Houndour.
“Quả nhiên là những Dark Pokemon…” – Mewtwo nghĩ thầm – “…Thảo nào chúng lại có thể lén lút đến gần mà không bị ta phát hiện.”
Về phần Mewt, cậu bé vẫn chưa kịp hoàn hồn về những việc vừa xảy ra. Tuy nhiên khi nhìn thấy Mewtwo xuất hiện để cứu mình, cậu bé liền buột miệng nói ra một câu hỏi mà nó đang canh cánh trong lòng – mặc dù câu hỏi này chả liên quan gì đến tình hình hiện tại:
- Anh Mewtwo… anh còn giận em chuyện ban sáng à?
Dù không hiểu tại sao tự dưng Mewt lại hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy, Mewtwo vẫn đáp:
- Tất nhiên là không! Tại sao ta lại phải để bụng mấy thứ nhỏ nhặt đó chứ?!
Mewt thở phào một cái như thể vừa mới trút được một gánh nặng. Bấy giờ nó mới nói tiếp:
- Bọn ăn trộm Berry… chúng là ai thế ạ?
- Con chó màu đen kia là một con Houndour, con còn lại là Sneasel… - Mewtwo giải thích
Khi nghe thấy mình bị chỉ đích danh, 2 con Dark Pokemon cũng đồng thời gượng dậy một cách yếu ớt. Đòn tấn công của Mewtwo đã khiến cho chúng bị thương khá nặng nề. Vả lại, trước khí thế kinh người toát ra từ Mewtwo, chúng cũng chẳng còn chút ý chí chiến đấu nào nữa. Con Houndour bắt đầu kêu van:
- Xin “ngài” hãy tha cho chúng tôi… làm ơn… Chúng tôi không hề có ý định làm hại gì ai, chỉ vì đói quá nên chúng tôi mới đánh liều đi ăn trộm mà thôi…
- Không cần phải nhiều lời… - Mewtwo thẳng thừng - Lý do gì cũng vậy cả, dám đến đây đánh thức giấc ngủ của ta thì sẽ phải trả giá…
- Làm ơn… xin hãy rủ lòng thương… - Sau khi thấy không thể nào cầu xin sự thương cảm từ phía Mewtwo, con Houndour lại quay sang nhìn Mewt một cách thống thiết
Khi nhìn thấy vậy, Mewtwo đã chắc chắn phải đến tám mươi phần trăm rằng với bản tính thương người của mình, Mewt sẽ tha thứ cho 2 tên trộm nọ. Nhưng hoá ra lại không phải thế:
- Tôi không thể tha cho các cậu được! – Mewt nói lớn – Bây giờ các cậu ăn trộm của tôi, nếu tôi tha cho thì biết đâu các cậu sẽ còn đi ăn trộm của người khác thì sao?
Không ngờ đến cả trẻ con cũng tỏ ra cương quyết như vậy, con Houndour đã bắt đầu nản chí. Đúng lúc ấy, con Sneasel ở bên cạnh vốn im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng:
- Thôi đi Houndour, thà cứ để người ta tung một đòn đánh chết mình đi cho xong! Còn hơn bây giờ mà tay không đi về, thể nào Đại Ca cũng cho mình một trận còn khổ hơn là chết!
Chỉ vừa mới nghe thấy hai chữ “Đại Ca”, con Houndour liền nhăn mặt lại như thể vừa mới nhìn thấy trước được điều gì khủng khiếp lắm. Việc đó khiến cho Mewt không khỏi tò mò:
- “Đại Ca” là ai thế?
- Tôi cũng chẳng giấu làm gì… - con Houndour bắt đầu thở dài - …vụ trộm tối ngày hôm nay thật ra cũng đâu phải do chúng tôi chủ định làm thế, mà là vì “Đại Ca” đã bắt ép chúng tôi! Kể ra thì cũng khá dài dòng… Tôi và Sneasel vốn là hai đứa bạn thân sống trong rừng sâu. Thật không may, nơi chúng tôi đang sinh sống bỗng xảy ra một đại nạn làm cho khan hiếm thức ăn, vậy là chúng tôi phải bỏ rừng mà đi chỗ khác. Khi đến vùng này, bọn tôi bị một tay giang hồ bắt phải chịu thu nạp về dưới trướng của hắn và phải làm việc cho hắn. Hắn lệnh cho chúng tôi bằng mọi giá phải đi kiếm thức ăn về, sau đó nếu ăn còn thừa thì hắn mới để lại cho chúng tôi… Hắn tự gọi mình với cái tên là “Đại Ca”…
- Sao tên “Đại Ca” này quá đáng vậy?! – Mewt chưa nghe hết chuyện đã tỏ vẻ phẫn nộ (và điều này chỉ đổi lại bằng một cái chớp mắt hờ hững của Mewtwo)
- Sống với tên “Đại Ca” này tuy khổ sở, nhưng không làm việc cho hắn thì bọn tôi cũng chết… Những vùng đất khác quanh đây hầu như đều đã không còn gì để ăn rồi. Còn mỗi vùng đất này thì đây lại là địa bàn của hắn, muốn hay không thì vẫn cứ phải phục tùng hắn mà thôi…
- Địa bàn? Địa bàn nào?! Sao lại có chuyện vô lý thế! Các cậu phải đứng lên chống lại hắn chứ!
- Chống lại? – Con Sneasel nở một nụ cười đau khổ - Nếu chống lại được hắn thì bọn tôi đã làm từ lâu rồi chứ chả cần cậu nhắc! Chỉ tiếc là so với bọn tôi, hắn quá mạnh!
- À… ra vậy… - Mewtwo bỗng dưng trầm ngâm nhìn về phía xa - …Các ngươi có thuộc tính là Dark/Fire và Dark/Ice, còn “Đại Ca” của các ngươi lại là Water/Fighting… Chả trách các ngươi lại không làm gì nổi hắn.
- Làm sao mà “ngài” biết?! – Cả hai tên trộm cùng trố mắt ra nhìn Mewtwo – Chúng tôi còn chưa kể ra “Đại Ca” của chúng tôi là ai cơ mà?
- Đó là kẻ đang thập thò ở đằng kia, đúng không?...
Mewtwo chỉ tay về phía mấy lùm cây ở đằng xa, khiến cho cả ba người còn lại cùng quay ngoắt ra để nhìn. Quả nhiên, ở phía đó có một bóng đen đang lúi húi một cách đáng ngờ, bởi vì đang lúc nửa đêm nên nếu như Mewtwo không chỉ thì cũng thật khó có thể nhận ra được. Bóng đen ấy có lẽ cũng biết rằng mình đã bị phát hiện nên ngay sau đó hắn liền quay lưng bỏ chạy. Mewtwo lạnh nhạt nói:
- Một con Poliwrath… Tuy rằng không đến nỗi nào nhưng thật khó tin rằng bọn ngươi lại sợ hắn còn hơn cả ta…
Trong lúc Mewtwo chỉ thờ ơ buông ra mấy lời như vậy thì không biết từ lúc nào, Mewt đã chạy biến đi đâu mất. Thì ra cậu bé đang dùng hết tốc lực để đuổi theo cái bóng đen nọ. Mặc dù bên tai Mewt lúc này vẫn văng vẳng câu nói của Mewtwo lúc trước: “Ngươi hết việc rồi hay sao mà còn đi lo cho kẻ khác…”, nhưng bất chấp lý do, bất chấp hoàn cảnh, trong đầu Mewt lúc này chỉ có duy nhất một sự phẫn nộ giành cho tên “Đại Ca” chuyên đi ăn hiếp người khác mà thôi…
“Confusion!!!” – Mewt tập trung ý nghĩ để ra đòn.
- HỰ! – Bóng đen nọ đột ngột kêu lên một tiếng rồi dừng lại. Chiêu thức của Mewt đã tạo ra một sức mạnh vô hình và đánh trúng hắn.
Nhân lúc đối thủ còn đang chững lại vì bị trúng đòn, Mewt liền chạy lên phía trước để đón đầu hắn. Mewtwo đã nói không sai, bóng đen thập thò đó chính là một con Poliwrath. Thân hình hắn rắn chắc lực lưỡng, hai cánh tay hắn cơ bắp cuồn cuộn. Dù bị trúng một đòn Confusion của Mewt nhưng hắn vẫn có thể đứng thẳng, mặt đối mặt với cậu bé như không có chuyện gì xảy ra.
- Anh có phải là tên “Đại Ca” đã ăn hiếp rồi xúi bẩy mấy người ăn trộm đằng kia không? – Mewt thẳng thắn hỏi.
Poliwrath im lặng một lúc. Hắn nhìn Mewt từ đầu đến chân và nhận thấy rằng kẻ đang đứng chắn trước mặt mình chỉ là một thằng bé. Hắn đáp:
- Phải, chính là ta… Nhưng ta làm vậy thì có gì sai? Đây là địa bàn của ta kia mà!
- Địa bàn gì chứ?! Địa bàn của anh thì tức là anh có quyền xúi giục người khác làm điều xấu à? Mà sao tự tay anh không đi làm mấy việc đó, anh lại còn ép người khác làm thay anh là sao?
“Thằng nhóc này ở đâu ra mà toàn nói lảm nhảm thế không biết!” – Poliwrath nghĩ thầm. Hắn vốn đã rất bực bội với Mewt, tuy nhiên dù thế nào hắn vẫn không dám động thủ với cậu bé, bởi vì hắn còn e ngại một người - Mewtwo. Khi Mewtwo ra tay đánh hạ Houndour và Sneasel, dù chỉ đứng lấp ló quan sát từ xa nhưng Poliwrath cũng đã phần nào hiểu được sức mạnh to lớn của Mewtwo, và có cho vàng hắn cũng không dám dây dưa gì với sức mạnh ấy. Vì vậy nên mặc dù biết chắc chắn rằng Mewt không phải là đối thủ so với hắn, nhưng do không rõ quan hệ giữa Mewt và Mewtwo ra sao nên đối với cậu bé, Poliwrath cũng phải có chút dè chừng…
Nhưng đúng lúc ấy, một giọng nói bất thình lình cất lên từ phía trên đầu cả hai người:
- Ngươi nghe này... Dù biết rằng ngươi rất thích làm mấy chuyện rỗi hơi giúp người khác, nhưng như thế này thì hơi quá rồi đấy. Nói cho ngươi biết, lần này ngươi muốn làm gì thì hãy tự làm lấy, ta sẽ không giúp ngươi đâu…
Giọng nói lạnh lùng mà sắc bén… người đó không phải ai khác ngoài Mewtwo. Không biết từ lúc nào Mewtwo đã đứng lơ lửng phía trên đầu Mewt và Poliwrath, khiến cho cả hai người đều phải giật mình khi nghe thấy tiếng nói của Mewtwo cất lên. Tuy nhiên, phản ứng của mỗi người khi nghe Mewtwo nói lại có sự khác biệt rõ ràng. Mewt bắt đầu cảm thấy tay mình run run – không rõ có phải là do sợ hay không. Thực ra không cần phải nói thì Mewt cũng thừa biết rằng Mewtwo nhất định sẽ không ra tay giúp cậu bé đánh Poliwrath, bởi tính cách của Mewtwo là không thích làm những việc không liên quan đến mình. Tuy nhiên khi đuổi theo Poliwrath, Mewt đã quên khuấy việc đó đi và chỉ nghĩ trong đầu một cách đơn giản rằng mình cần phải bắt hắn trả lại công bằng cho Houndour và Sneasel. Chỉ đến bây giờ, khi nghe Mewtwo nói vậy cậu bé mới sực nhận ra rằng với sức mình thì không có thể nào làm được việc đó…
Poliwrath thì lại có thái độ trái ngược hẳn với Mewt khi nghe thấy những lời Mewtwo nói, hắn tỏ vẻ vui mừng ra mặt. Nếu như không tính đến sự can thiệp của Mewtwo thì rõ ràng sức của Mewt chẳng thể so sánh được với Poliwrath. Hắn bắt đầu quay quay hai bả vai và nói:
- Ngươi thấy chưa, ngay cả người khác cũng đồng ý rằng ngươi chẳng qua chỉ là một kẻ lắm chuyện. Nếu như muốn nói rằng ta sai còn ngươi đúng… thì ngươi hãy dùng sức mạnh của mình mà chứng tỏ đi xem nào!
Vậy là Poliwrath đã chính thức tuyên chiến. Mewt ngước mắt lên nhìn Mewtwo, nhưng chỉ thấy Mewtwo đáp lại bằng một cái đưa mắt thờ ơ. Cái đưa mắt này khiến cho Mewt chợt cảm thấy một nỗi buồn vô hạn. Không phải buồn vì mình sắp phải đơn độc đấu với một tên “Đại Ca” nguy hiểm, mà là buồn vì sự vô tình không thể nào thay đổi của Mewtwo…
Nỗi buồn đó khiến cho Mewt quyết tâm phải chiến thắng trong trận đấu này. Không phải chỉ vì sự an nguy của chính mình, mà cũng không phải chỉ vì sự công bằng dành cho Houndour và Sneasel. Nếu như Mewt thua trận đấu này thì có khác nào đó là bằng chứng cho việc sự vô tình của Mewtwo là đúng, còn lòng thương người của Mewt là sai? Không, Mewt không thể để như thế được!
Mewt liền tập trung sức mạnh ý nghĩ và cố gắng ra đòn nhắm về phía Poliwrath. Một đòn Confusion nữa lại được tung ra… nhưng không như lúc nãy, lần này Mewt đã đánh trượt. Poliwrath đã nhanh chóng lộn người né sang một bên, khiến cho đòn Confusion của Mewt bị lệch đích và xới tung một vạt cỏ. Trong lúc Mewt đang chật vật chuẩn bị tấn công lần tiếp theo thì Poliwrath đã ra tay trước, hắn phóng ra một loạt những chùm bong bóng lao vùn vụt về phía Mewt. Những chùm bong bóng tuy nhìn thì mỏng manh nhưng thật ra lại không khác gì những quả bóng cao su. Chúng đập vào người Mewt liên tiếp và nổ đôm đốp khiến cho cậu bé phải thu tay về che chắn trước mặt cho khỏi đau.
Khi những chùm bong bóng quái ác đã đi hết thì Mewt mới dám hé tay ra, tuy nhiên Poliwrath lúc này đã không còn ở chỗ cũ. Mewt ngơ ngác nhìn ra xung quanh để tìm tung tích kẻ thù, nhưng khi tìm thấy thì đã quá muộn. Một cú đấm toả ra ánh sáng chói chang đang bay thẳng đến trước mặt Mewt, cậu bé lại hốt hoảng đưa hai tay lên đỡ nhưng… “ẦM!!!”
“Dynamic Punch…” – từ trên cao, Mewtwo vẫn âm thầm theo dõi trận đấu – “…xem ra ngay cả với trẻ con mà tên Poliwrath này cũng không nương tay…”
BỊCH... Sau khi thân thể nhỏ bé của Mewt bị bắn tung lên trời, nó rơi thẳng xuống bãi cỏ như một chiếc lá lìa khỏi cành cây. Mewt nằm im bất động, chỉ còn biết giương mắt lên nhìn Poliwrath chầm chậm bước đến chỗ mình…
“…Nếu như nó không phải là một Psychic Pokemon thì Dynamic Punch đã đánh chết nó rồi…” – Mewtwo nghĩ – “Thật kém cỏi, mặc dù nó biết dùng Confusion mà vẫn để thua một Pokemon có thuộc tính Fighting… Nhưng cũng khó mà trách nó được, trình độ của hai bên cách nhau quá xa...”
Và rồi, bàn tay của Mewtwo phát sáng như thể sắp sửa ra đòn… Có phải Mewtwo đang định làm ngược lại với điều mình đã nói và sẽ cứu Mewt chăng?!...
Sẽ không bao giờ có thể biết được điều đó, bởi vì Mewtwo đã không có cơ hội ra tay…
Ngay lúc Poliwrath giương nắm đấm lên và chuẩn bị tung ra một đòn tấn công nữa thì lạ thay, Mewt bất ngờ đứng phắt dậy, toàn thân phát ra một thứ ánh sáng màu xanh lá cây huyền bí… Ánh mắt của Mewt nhìn thẳng vào Poliwrath một cách vô hồn nhưng cũng rất sâu sắc…
Hai lòng bàn tay Mewt hướng vào nhau… sau đó thứ ánh sáng màu xanh đang bao quanh Mewt lúc này liền tập trung lại giữa hai lòng bàn tay ấy và tạo thành một khối cầu…
“Aura Sphere???” – Mewtwo mở trừng mắt ra nhìn khối cầu trên tay Mewt – “Không thể nào… Làm sao mà nó học được chiêu này!?”
Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng Poliwrath biết rằng đó là một điềm xấu. Hắn liền vung tay đấm thẳng về phía Mewt… nhưng cú đấm ấy… không bao giờ có thể đến được tới mục tiêu…
Bời vì Poliwrath đã bị khối cầu trong tay Mewt bắn tung lên trời!…
http://farm6.static.flickr.com/5014/5537053194_aabf4ccb03_z.jpg
Dark_Lucario
22-10-2011, 09:40 PM
Chapter 8: Aura Controller
Một lúc sau…
Mewt chầm chầm mở mắt ra trong tình trạng đầu óc vẫn còn choáng váng. Ngoài việc nhận ra rằng trời đã sáng, thứ đầu tiên mà Mewt nhìn thấy là khuôn mặt của Mewtwo. Mewt đang nằm trên một đống lá êm ái, và Mewtwo thì đang ngồi ngay cạnh. Ánh mắt của Mewtwo nhìn Mewt chưa bao giờ lại trìu mến đến thế… cứ như thể chỉ trong những cơn mơ Mewtwo mới nở một nụ cười như vậy…
- Cuối cùng thì em cũng đã tỉnh lại… - Mewtwo mỉm cười và nói - …Anh đã rất lo lắng khi em bị ngất đi đấy.
Tự bản thân Mewt cũng cảm thấy lạ lùng trước thái độ này của Mewtwo. Nó hỏi lại:
- Có chuyện gì vậy? Sao bỗng dưng anh lại…
- Anh xin lỗi… - Mewtwo nhắm mắt lại, tỏ vẻ buồn bã - Đáng lẽ anh phải nhận ra điều này từ lâu… Anh đã sống quá ích kỉ, sống mà chỉ cần quan tâm đến bản thân mình… Đáng ra anh nên học tập em mới phải…
- Cuối cùng thì anh cũng đã nhận ra! – Mewt cười híp cả mắt lại khi thấy Mewtwo đã thay đổi theo một chiều hướng tốt, nó thậm chí còn quên luôn cả những hoài nghi về sự thay đổi này của Mewtwo – Vậy từ giờ anh sẽ chịu giúp đỡ người khác chứ?
- Tất nhiên rồi! Và anh muốn bắt đầu từ chính cậu nhóc trước mặt anh đây! Giờ thì anh sẽ là anh trai của em, và anh sẽ hết lòng nuôi dưỡng và dạy dỗ em! Anh sẽ bù đắp cho em tất cả những điều không tốt mà anh đã làm trước đây…
- Anh nhớ đấy nhé!
Và Mewtwo gật đầu. Sau đó, như để chứng minh cho Mewt thấy, Mewtwo ân cần đỡ lưng Mewt ngồi dậy, đặt cậu bé tựa vào người mình và đưa cho cậu một quả Oran Berry. Mewtwo nói:
- Chắc là em vẫn còn mệt phải không? Ăn quả Berry này vào em sẽ thấy khoẻ hơn đấy.
Mewt hớn hở đón lấy quả Oran Berry và bỏ vào mồm nhai ngấu nghiến. Sau đó Mewtwo còn đưa cho Mewt vài quả Berry khác, nhiều tới mức xung quanh Mewt lúc này nhìn đâu cũng chỉ thấy toàn Berry. Vì nhìn quả nào cũng thấy ngon nên Mewt chỉ cắn mỗi quả một miếng, sau đó buông ra luôn để đón ngay lấy một quả khác từ tay Mewtwo. Ăn được một lúc Mewt đã bắt đầu cảm thấy no, cậu bé đang định quay sang bảo Mewtwo dừng lại thì cậu bỗng nhận ra rằng… mặt của Mewtwo bây giờ đã chuyển sang một màu đen sì!!!
Ồ không!… Chính xác hơn thì đây chính là khuôn mặt của Sneasel! Khuôn mặt của Sneasel đang đặt ở ngay trên thân hình của Mewtwo!!!
- Ăn đi! Ăn đi! – Khuôn mặt Sneasel bỗng nhiên mở miệng và nói bằng một thứ giọng the thé không lẫn vào đâu được của những con Jumpluff – Ăn đi sau đó chúng ta sẽ luyện tập! Anh sẽ dạy cho em đòn Houndour, đòn mạnh nhất trong số những đòn mang thuộc tính Berry! Giờ thì cứ ăn đi đã! Ăn đi! Ăn đi!
Thôi xong rồi… Giờ thì Mewt đã rõ tất cả những chuyện này là sao… Đây là một giấc mơ!!!
Ngay sau đó, cảnh vật xung quanh Mewt bỗng thay đổi hẳn. Ánh sáng ban ngày và những quả Berry biến mất, thay vào đó là ánh trăng vàng giữa bầu trời đêm và cánh đồng cỏ xanh rì. Mewt chợt nhận ra rằng đây chính là chỗ mà nó vừa mới giao chiến với tên “Đại Ca” lúc trước…
Đúng vậy, tất cả những điều vừa rồi chỉ là một giấc mơ của Mewt! Sự dịu dàng và ân cần của Mewtwo thì ra không có thực!... Cũng phải thôi, bản thân Mewt cũng đã biết rõ việc Mewtwo bỗng nhiên thay đổi tính tình một cách chớp nhoáng như vậy quả là phi lý. Bây giờ, khi đã tỉnh táo để có thể nhìn lại mọi thứ, Mewt mới ngán ngẩm tiếc nuối rằng việc Mewtwo có thể trở nên hiền hậu như vậy đúng là chỉ có thể có trong mơ mà thôi.
- Giờ thì ngươi đã tỉnh táo hoàn toàn rồi chứ?
Giọng nói của Mewtwo bất thình lình cất lên khiến cho Mewt phải giật mình tới mức nếu như nó có còn chút nào lơ mơ ngái ngủ thì rồi cũng ngay lập tức bị rũ sạch đi hết. Hoá ra Mewtwo đã đứng ngay đằng sau lưng Mewt từ lúc nào không biết. Khác với giấc mơ của Mewt, khuôn mặt của Mewtwo bây giờ hoàn toàn không có bất cứ một biểu hiện nào của cảm xúc cả. Mewt hờ hững đáp:
- Dạ rồi…
- Vậy thì hãy trả lời ta, làm thế nào mà ngươi có thể dùng được chiêu Aura Sphere? – Mewtwo hỏi thẳng
- Aura Sphere là chiêu gì cơ ạ?
- Đó là chiêu thức mà vừa rồi ngươi đã dùng để đánh bại tên Poliwrath, nó có tên Aura Sphere.
Khi nghe Mewtwo nói đến đây, Mewt mới sực nhớ lại những việc đã xảy ra trước khi nó bị ngất đi… Lúc ấy nó đang chiến đấu với Poliwrath… và rồi sau đó có một thứ ánh sáng màu xanh bao trùm lấy cơ thể nó… Bây giờ Mewt mới để ý thấy rằng tên Poliwrath đã biến đi đâu mất, và nó thậm chí cũng không hiểu nổi mình đã đánh bại kẻ thù như thế nào. Mewt bèn hỏi:
- Lúc nãy đã có chuyện gì xảy ra thế ạ?... Những người kia đi đâu hết rồi?
- Ngươi không nhớ thật ư? – Mewtwo nheo mắt - …Trong trận đấu với tên Poliwrath lúc nãy, đúng lúc ngươi đang bị yếu thế trước đối thủ thì đột nhiên Aura của ngươi xuất hiện. Sau đó ngươi đã tập trung Aura của ngươi lại để tạo ra một chiêu Aura Sphere hoàn hảo, thậm chí chỉ với một đòn mà đã đánh bại được Poliwrath. Hắn chưa đến nỗi bất tỉnh nhưng do quá khiếp sợ nên đã bỏ chạy thoát thân, còn ngươi thì ngay lập tức gục xuống và mê man… Hai tên trộm Houndour và Sneasel thì còn bỏ chạy từ trước đó nữa…
Vừa nói Mewtwo vừa tiến đến sát chỗ Mewt, khiến cho lời nói của Mewtwo tuy chỉ với giọng điệu rất bình thường nhưng cũng mang phảng phất vẻ hăm doạ:
- Vấn đề mà ta muốn biết là ở chỗ… làm sao mà ngươi có thể sử dụng được Aura Sphere? Đối với một Pokemon ở trình độ thấp, chỉ vừa mới biết dùng Confusion như ngươi thì điều khiển Aura đã là một việc bất khả thi rồi chứ chưa cần nói đến việc có thể sử dụng nó để tạo thành một chiêu Aura Sphere hoàn chỉnh! Vậy mà ngươi lại làm được điều đó ngay trước mắt ta… Hãy giải thích cho ta tại sao!
Aura là gì?... Aura Sphere là gì?... Mewt hoàn toàn không biết đến những thứ đó… Nó ấp úng:
- Em cũng không biết em đã làm như thế nào nữa! Tất cả những gì em nhớ được lúc đó là em phải chiến thắng tên “Đại Ca” và phải làm mọi thứ có thể… À!... Em nhớ rồi!... Lúc đó đột nhiên em lại nhớ ra chiêu thức… cái chiêu mà anh dùng để đánh bại Houndour và Sneasel ấy!
“Chính xác!” – Mewtwo tự nói thầm với mình – “Chiêu thức mà ta đã sử dụng để đánh bại 2 con Pokemon đó chính là Aura Sphere!... Nhưng… không lẽ chỉ trong thời gian ngắn ngủi đó mà thằng nhóc này đã có thể bắt chước và học được chiêu đó rồi sao?”
- Ngươi có thể làm lại một lần nữa được không? – Mewtwo yêu cầu
- Em sợ là…
- Quên cái lý lẽ rằng cần phải bị kích động thì ngươi mới ra được chiêu đi! – Mewtwo gạt phăng lời của Mewt dù cậu bé còn chưa nói hết – Một khi đã có thể tập trung Aura lại thành Aura Sphere thì nhất định là ngươi có khả năng làm chủ nó!... Hãy mau làm lại cho ta xem, còn nếu không thì kể từ đêm nay, ta và ngươi sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa!
Mewtwo đã lấy đúng điều mà Mewt sợ nhất ra để làm điều kiện, điều đó khiến cậu bé buộc phải im thin thít và cố gắng tập trung để có thể làm được điều mà Mewtwo yêu cầu… Mewt cần phải tập trung… tập trung… tập trung…
“Không, không phải là như thế này!” – Mewt tự nhủ - “Nếu như tập trung kiểu này thì sẽ chỉ ra được chiêu Confusion thôi! Còn nếu như muốn xuất hiện thứ ánh sáng màu xanh lá cây như lúc đó…”
“…hình như là mình phải làm ngược lại?!...”
Mewt lúc lắc cái đầu của nó, sau đó đứng dậy thật nhanh và hít một hơi thật sâu. Nó nhắm mắt lại, rũ sạch ra khỏi tâm trí tất cả mọi thứ trên đời, trừ nó, trừ Mewtwo…
Mewt cảm nhận được những chuyển động trong thân thể nó… Nó đang chuyển động?... Không phải… Mewtwo đang chuyển động?... Không phải… Phải… Có phải Mewtwo đang đứng trước mặt Mewt?... Thế nào là trước mặt?... Có phải Mewtwo có hai màu trắng và tím không?... Thế nào là màu trắng?... Thế nào là màu tím?... Có phải Mewtwo đang giơ hai tay ra và phóng hai quả cầu màu xanh về phía Houndour và Sneasel không?
VỤT!
Mewt mở trừng mắt ra và nhìn thấy một điều thật phi thường! Toàn thân nó đang được bao trùm bởi một ánh sáng màu xanh lá cây, hai bàn tay nó đang đưa về phía trước! Hơn thế nữa, dường như có thứ gì đó vừa mới được phóng ra khỏi lòng bàn tay Mewt và tạo ra tiếng “VỤT” vừa rồi…
…Và Mewt chỉ còn biết đứng sững sờ khi nhìn thấy Mewtwo đang nắm trong lòng bàn tay một quả cầu ánh sáng có màu sắc giống y hệt như ánh sáng đang bao quanh Mewt lúc này… Ánh sáng ấy vừa giống như khói, vừa giống như lửa… mờ mờ ảo ảo…
- Em xin lỗi!... Có phải em vừa mới bắn vào anh không? – Mewt tỏ vẻ hoảng hốt, và đồng thời ánh sáng bao trùm quanh nó cũng tan biến
Mewtwo không trả lời, nhưng rõ ràng là như thế. Nắm tay của Mewtwo dần dần xiết chặt vào quả cầu màu xanh lá cây, màu xanh của quả cầu cũng theo đó mà từ từ nhạt đi, và cuối cùng thì chuyển thành màu trắng. Đến lúc đó, Mewtwo mới bất ngờ bóp chặt nắm tay lại, và quả cầu biến mất…
- Đây đúng là một đòn Aura Sphere hoàn chỉnh… - Vầng trán Mewtwo nhăn lại như thể không muốn tin vào điều vừa xảy ra - …Quả nhiên ngươi đã biết cảm nhận Aura và huy động nó…
- Rút cục Aura là cái gì thế ạ? – Đến giờ phút này Mewt mới dám nêu lên thắc mắc
- Có thể hiểu Aura như một dạng sóng trường mà bất cứ ai hay vật thể nào cũng có, là một thứ cốt lõi của mọi thứ cốt lõi – Mewtwo bắt đầu giảng giải - Aura của mỗi người lại có một vẻ khác nhau, và cũng đồng thời tuỳ thuộc vào cảm xúc, thể trạng… của người đó. Nguyên lý của chiêu Aura Sphere là cảm nhận Aura của mình và đối phương, sau đó sử dụng Aura của mình, tập trung thành một quả cầu và tấn công đối phương. Điều đó cũng giúp cho chiêu thức này không bao giờ đi trượt…
Nói đến đây thì Mewtwo nhận thấy rằng khuôn mặt của Mewt lại đang nghệt ra như thường lệ, và Mewtwo bèn chốt lại bằng một câu:
- Nói tóm lại, vì Aura là một thứ rất trừu tượng nên nếu muốn hiểu về Aura thì tốt hơn là không nên định nghĩa nó ra mà phải tự cảm thụ lấy… giống như cách mà ngươi đã làm…
Mewt biết rằng nó đang được khen nên tỏ vẻ khoái chí lắm. Bản thân nó cũng cảm thấy vui mừng vì không ngờ mình lại tung ra được một chiêu thức lợi hại như vậy… Trong lúc đang cảm thấy vui sướng lâng lâng, Mewt chợt cảm thấy cơn buồn ngủ đang đến với nó trở lại, và nó từ từ đặt mình xuống bãi cỏ.
- Những lần đầu tiên sử dụng Aura, ngươi ắt hẳn sẽ cảm thấy rất mệt mỏi – Mewtwo chỉ cần quan sát là hiểu được điều gì đang diễn ra – Có lẽ ngươi nên đi ngủ một giấc để phục hồi trở lại thì hơn.
Thực ra chẳng cần Mewtwo phải nói, Mewt cũng đã muốn chìm sâu vào giấc ngủ lắm rồi. Mewt thắc mắc rằng liệu mình có gặp lại giấc mơ lạ lùng ban nãy hay không. Trong cơn ngái ngủ, Mewt buột miệng nói:
- Anh cũng đi ngủ đi nhé, anh trai!
Mewtwo lờ tịt câu nói này đi.
Và như mọi lần, khi Mewt đi ngủ thì cũng là lúc Mewtwo đắm mình vào trong sự trầm tư và nghĩ ngợi. Không phải vì câu nói mớ vừa rồi của Mewt, mà vì Mewtwo muốn tìm một lời giải thích cho chuyện vừa mới xảy ra đêm nay. Việc một Pokemon ở trình độ thấp như Mewt có thể dùng được Aura Sphere quả là một kì tích đáng kinh ngạc, nhưng theo Mewtwo, có thể chính sự hồn nhiên, ngây thơ, chất phác của thằng bé đã giúp nó tiếp cận được với Aura của mình một cách dễ dàng hơn, cũng giống như nước càng trong thì càng dễ soi xuống đáy vậy…
Nhưng dù thế nào đi nữa, chỉ mới có mấy ngày mà Mewt đã vừa chứng tỏ được mình là một thằng ngố, vừa chứng tỏ được mình là một thiên tài. Càng lúc Mewtwo càng cảm thấy thú vị với việc đào tạo thằng nhóc “phiên bản kia” của mình. Cùng lúc với việc giúp đỡ Mewt bước những bước đầu tiên trong cuộc đời của cậu nhóc, Mewtwo cũng cảm thấy dường như mình cũng đang bắt đầu một cuộc đời mới của chính mình…
Một lúc sau…
Mewt chầm chầm mở mắt ra trong tình trạng đầu óc vẫn còn choáng váng. Ngoài việc nhận ra rằng trời đã sáng, thứ đầu tiên mà Mewt nhìn thấy là khuôn mặt của Mewtwo. Mewt đang nằm trên một đống lá êm ái, và Mewtwo thì đang ngồi ngay cạnh. Ánh mắt của Mewtwo nhìn Mewt chưa bao giờ lại trìu mến đến thế… cứ như thể chỉ trong những cơn mơ Mewtwo mới nở một nụ cười như vậy…
- Cuối cùng thì em cũng đã tỉnh lại… - Mewtwo mỉm cười và nói - …Anh đã rất lo lắng khi em bị ngất đi đấy.
Tự bản thân Mewt cũng cảm thấy lạ lùng trước thái độ này của Mewtwo. Nó hỏi lại:
- Có chuyện gì vậy? Sao bỗng dưng anh lại…
- Anh xin lỗi… - Mewtwo nhắm mắt lại, tỏ vẻ buồn bã - Đáng lẽ anh phải nhận ra điều này từ lâu… Anh đã sống quá ích kỉ, sống mà chỉ cần quan tâm đến bản thân mình… Đáng ra anh nên học tập em mới phải…
- Cuối cùng thì anh cũng đã nhận ra! – Mewt cười híp cả mắt lại khi thấy Mewtwo đã thay đổi theo một chiều hướng tốt, nó thậm chí còn quên luôn cả những hoài nghi về sự thay đổi này của Mewtwo – Vậy từ giờ anh sẽ chịu giúp đỡ người khác chứ?
- Tất nhiên rồi! Và anh muốn bắt đầu từ chính cậu nhóc trước mặt anh đây! Giờ thì anh sẽ là anh trai của em, và anh sẽ hết lòng nuôi dưỡng và dạy dỗ em! Anh sẽ bù đắp cho em tất cả những điều không tốt mà anh đã làm trước đây…
- Anh nhớ đấy nhé!
Và Mewtwo gật đầu. Sau đó, như để chứng minh cho Mewt thấy, Mewtwo ân cần đỡ lưng Mewt ngồi dậy, đặt cậu bé tựa vào người mình và đưa cho cậu một quả Oran Berry. Mewtwo nói:
- Chắc là em vẫn còn mệt phải không? Ăn quả Berry này vào em sẽ thấy khoẻ hơn đấy.
Mewt hớn hở đón lấy quả Oran Berry và bỏ vào mồm nhai ngấu nghiến. Sau đó Mewtwo còn đưa cho Mewt vài quả Berry khác, nhiều tới mức xung quanh Mewt lúc này nhìn đâu cũng chỉ thấy toàn Berry. Vì nhìn quả nào cũng thấy ngon nên Mewt chỉ cắn mỗi quả một miếng, sau đó buông ra luôn để đón ngay lấy một quả khác từ tay Mewtwo. Ăn được một lúc Mewt đã bắt đầu cảm thấy no, cậu bé đang định quay sang bảo Mewtwo dừng lại thì cậu bỗng nhận ra rằng… mặt của Mewtwo bây giờ đã chuyển sang một màu đen sì!!!
Ồ không!… Chính xác hơn thì đây chính là khuôn mặt của Sneasel! Khuôn mặt của Sneasel đang đặt ở ngay trên thân hình của Mewtwo!!!
- Ăn đi! Ăn đi! – Khuôn mặt Sneasel bỗng nhiên mở miệng và nói bằng một thứ giọng the thé không lẫn vào đâu được của những con Jumpluff – Ăn đi sau đó chúng ta sẽ luyện tập! Anh sẽ dạy cho em đòn Houndour, đòn mạnh nhất trong số những đòn mang thuộc tính Berry! Giờ thì cứ ăn đi đã! Ăn đi! Ăn đi!
Thôi xong rồi… Giờ thì Mewt đã rõ tất cả những chuyện này là sao… Đây là một giấc mơ!!!
Ngay sau đó, cảnh vật xung quanh Mewt bỗng thay đổi hẳn. Ánh sáng ban ngày và những quả Berry biến mất, thay vào đó là ánh trăng vàng giữa bầu trời đêm và cánh đồng cỏ xanh rì. Mewt chợt nhận ra rằng đây chính là chỗ mà nó vừa mới giao chiến với tên “Đại Ca” lúc trước…
Đúng vậy, tất cả những điều vừa rồi chỉ là một giấc mơ của Mewt! Sự dịu dàng và ân cần của Mewtwo thì ra không có thực!... Cũng phải thôi, bản thân Mewt cũng đã biết rõ việc Mewtwo bỗng nhiên thay đổi tính tình một cách chớp nhoáng như vậy quả là phi lý. Bây giờ, khi đã tỉnh táo để có thể nhìn lại mọi thứ, Mewt mới ngán ngẩm tiếc nuối rằng việc Mewtwo có thể trở nên hiền hậu như vậy đúng là chỉ có thể có trong mơ mà thôi.
- Giờ thì ngươi đã tỉnh táo hoàn toàn rồi chứ?
Giọng nói của Mewtwo bất thình lình cất lên khiến cho Mewt phải giật mình tới mức nếu như nó có còn chút nào lơ mơ ngái ngủ thì rồi cũng ngay lập tức bị rũ sạch đi hết. Hoá ra Mewtwo đã đứng ngay đằng sau lưng Mewt từ lúc nào không biết. Khác với giấc mơ của Mewt, khuôn mặt của Mewtwo bây giờ hoàn toàn không có bất cứ một biểu hiện nào của cảm xúc cả. Mewt hờ hững đáp:
- Dạ rồi…
- Vậy thì hãy trả lời ta, làm thế nào mà ngươi có thể dùng được chiêu Aura Sphere? – Mewtwo hỏi thẳng
- Aura Sphere là chiêu gì cơ ạ?
- Đó là chiêu thức mà vừa rồi ngươi đã dùng để đánh bại tên Poliwrath, nó có tên Aura Sphere.
Khi nghe Mewtwo nói đến đây, Mewt mới sực nhớ lại những việc đã xảy ra trước khi nó bị ngất đi… Lúc ấy nó đang chiến đấu với Poliwrath… và rồi sau đó có một thứ ánh sáng màu xanh bao trùm lấy cơ thể nó… Bây giờ Mewt mới để ý thấy rằng tên Poliwrath đã biến đi đâu mất, và nó thậm chí cũng không hiểu nổi mình đã đánh bại kẻ thù như thế nào. Mewt bèn hỏi:
- Lúc nãy đã có chuyện gì xảy ra thế ạ?... Những người kia đi đâu hết rồi?
- Ngươi không nhớ thật ư? – Mewtwo nheo mắt - …Trong trận đấu với tên Poliwrath lúc nãy, đúng lúc ngươi đang bị yếu thế trước đối thủ thì đột nhiên Aura của ngươi xuất hiện. Sau đó ngươi đã tập trung Aura của ngươi lại để tạo ra một chiêu Aura Sphere hoàn hảo, thậm chí chỉ với một đòn mà đã đánh bại được Poliwrath. Hắn chưa đến nỗi bất tỉnh nhưng do quá khiếp sợ nên đã bỏ chạy thoát thân, còn ngươi thì ngay lập tức gục xuống và mê man… Hai tên trộm Houndour và Sneasel thì còn bỏ chạy từ trước đó nữa…
Vừa nói Mewtwo vừa tiến đến sát chỗ Mewt, khiến cho lời nói của Mewtwo tuy chỉ với giọng điệu rất bình thường nhưng cũng mang phảng phất vẻ hăm doạ:
- Vấn đề mà ta muốn biết là ở chỗ… làm sao mà ngươi có thể sử dụng được Aura Sphere? Đối với một Pokemon ở trình độ thấp, chỉ vừa mới biết dùng Confusion như ngươi thì điều khiển Aura đã là một việc bất khả thi rồi chứ chưa cần nói đến việc có thể sử dụng nó để tạo thành một chiêu Aura Sphere hoàn chỉnh! Vậy mà ngươi lại làm được điều đó ngay trước mắt ta… Hãy giải thích cho ta tại sao!
Aura là gì?... Aura Sphere là gì?... Mewt hoàn toàn không biết đến những thứ đó… Nó ấp úng:
- Em cũng không biết em đã làm như thế nào nữa! Tất cả những gì em nhớ được lúc đó là em phải chiến thắng tên “Đại Ca” và phải làm mọi thứ có thể… À!... Em nhớ rồi!... Lúc đó đột nhiên em lại nhớ ra chiêu thức… cái chiêu mà anh dùng để đánh bại Houndour và Sneasel ấy!
“Chính xác!” – Mewtwo tự nói thầm với mình – “Chiêu thức mà ta đã sử dụng để đánh bại 2 con Pokemon đó chính là Aura Sphere!... Nhưng… không lẽ chỉ trong thời gian ngắn ngủi đó mà thằng nhóc này đã có thể bắt chước và học được chiêu đó rồi sao?”
- Ngươi có thể làm lại một lần nữa được không? – Mewtwo yêu cầu
- Em sợ là…
- Quên cái lý lẽ rằng cần phải bị kích động thì ngươi mới ra được chiêu đi! – Mewtwo gạt phăng lời của Mewt dù cậu bé còn chưa nói hết – Một khi đã có thể tập trung Aura lại thành Aura Sphere thì nhất định là ngươi có khả năng làm chủ nó!... Hãy mau làm lại cho ta xem, còn nếu không thì kể từ đêm nay, ta và ngươi sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa!
Mewtwo đã lấy đúng điều mà Mewt sợ nhất ra để làm điều kiện, điều đó khiến cậu bé buộc phải im thin thít và cố gắng tập trung để có thể làm được điều mà Mewtwo yêu cầu… Mewt cần phải tập trung… tập trung… tập trung…
“Không, không phải là như thế này!” – Mewt tự nhủ - “Nếu như tập trung kiểu này thì sẽ chỉ ra được chiêu Confusion thôi! Còn nếu như muốn xuất hiện thứ ánh sáng màu xanh lá cây như lúc đó…”
“…hình như là mình phải làm ngược lại?!...”
Mewt lúc lắc cái đầu của nó, sau đó đứng dậy thật nhanh và hít một hơi thật sâu. Nó nhắm mắt lại, rũ sạch ra khỏi tâm trí tất cả mọi thứ trên đời, trừ nó, trừ Mewtwo…
Mewt cảm nhận được những chuyển động trong thân thể nó… Nó đang chuyển động?... Không phải… Mewtwo đang chuyển động?... Không phải… Phải… Có phải Mewtwo đang đứng trước mặt Mewt?... Thế nào là trước mặt?... Có phải Mewtwo có hai màu trắng và tím không?... Thế nào là màu trắng?... Thế nào là màu tím?... Có phải Mewtwo đang giơ hai tay ra và phóng hai quả cầu màu xanh về phía Houndour và Sneasel không?
VỤT!
Mewt mở trừng mắt ra và nhìn thấy một điều thật phi thường! Toàn thân nó đang được bao trùm bởi một ánh sáng màu xanh lá cây, hai bàn tay nó đang đưa về phía trước! Hơn thế nữa, dường như có thứ gì đó vừa mới được phóng ra khỏi lòng bàn tay Mewt và tạo ra tiếng “VỤT” vừa rồi…
…Và Mewt chỉ còn biết đứng sững sờ khi nhìn thấy Mewtwo đang nắm trong lòng bàn tay một quả cầu ánh sáng có màu sắc giống y hệt như ánh sáng đang bao quanh Mewt lúc này… Ánh sáng ấy vừa giống như khói, vừa giống như lửa… mờ mờ ảo ảo…
- Em xin lỗi!... Có phải em vừa mới bắn vào anh không? – Mewt tỏ vẻ hoảng hốt, và đồng thời ánh sáng bao trùm quanh nó cũng tan biến
Mewtwo không trả lời, nhưng rõ ràng là như thế. Nắm tay của Mewtwo dần dần xiết chặt vào quả cầu màu xanh lá cây, màu xanh của quả cầu cũng theo đó mà từ từ nhạt đi, và cuối cùng thì chuyển thành màu trắng. Đến lúc đó, Mewtwo mới bất ngờ bóp chặt nắm tay lại, và quả cầu biến mất…
- Đây đúng là một đòn Aura Sphere hoàn chỉnh… - Vầng trán Mewtwo nhăn lại như thể không muốn tin vào điều vừa xảy ra - …Quả nhiên ngươi đã biết cảm nhận Aura và huy động nó…
- Rút cục Aura là cái gì thế ạ? – Đến giờ phút này Mewt mới dám nêu lên thắc mắc
- Có thể hiểu Aura như một dạng sóng trường mà bất cứ ai hay vật thể nào cũng có, là một thứ cốt lõi của mọi thứ cốt lõi – Mewtwo bắt đầu giảng giải - Aura của mỗi người lại có một vẻ khác nhau, và cũng đồng thời tuỳ thuộc vào cảm xúc, thể trạng… của người đó. Nguyên lý của chiêu Aura Sphere là cảm nhận Aura của mình và đối phương, sau đó sử dụng Aura của mình, tập trung thành một quả cầu và tấn công đối phương. Điều đó cũng giúp cho chiêu thức này không bao giờ đi trượt…
Nói đến đây thì Mewtwo nhận thấy rằng khuôn mặt của Mewt lại đang nghệt ra như thường lệ, và Mewtwo bèn chốt lại bằng một câu:
- Nói tóm lại, vì Aura là một thứ rất trừu tượng nên nếu muốn hiểu về Aura thì tốt hơn là không nên định nghĩa nó ra mà phải tự cảm thụ lấy… giống như cách mà ngươi đã làm…
Mewt biết rằng nó đang được khen nên tỏ vẻ khoái chí lắm. Bản thân nó cũng cảm thấy vui mừng vì không ngờ mình lại tung ra được một chiêu thức lợi hại như vậy… Trong lúc đang cảm thấy vui sướng lâng lâng, Mewt chợt cảm thấy cơn buồn ngủ đang đến với nó trở lại, và nó từ từ đặt mình xuống bãi cỏ.
- Những lần đầu tiên sử dụng Aura, ngươi ắt hẳn sẽ cảm thấy rất mệt mỏi – Mewtwo chỉ cần quan sát là hiểu được điều gì đang diễn ra – Có lẽ ngươi nên đi ngủ một giấc để phục hồi trở lại thì hơn.
Thực ra chẳng cần Mewtwo phải nói, Mewt cũng đã muốn chìm sâu vào giấc ngủ lắm rồi. Mewt thắc mắc rằng liệu mình có gặp lại giấc mơ lạ lùng ban nãy hay không. Trong cơn ngái ngủ, Mewt buột miệng nói:
- Anh cũng đi ngủ đi nhé, anh trai!
Mewtwo lờ tịt câu nói này đi.
Và như mọi lần, khi Mewt đi ngủ thì cũng là lúc Mewtwo đắm mình vào trong sự trầm tư và nghĩ ngợi. Không phải vì câu nói mớ vừa rồi của Mewt, mà vì Mewtwo muốn tìm một lời giải thích cho chuyện vừa mới xảy ra đêm nay. Việc một Pokemon ở trình độ thấp như Mewt có thể dùng được Aura Sphere quả là một kì tích đáng kinh ngạc, nhưng theo Mewtwo, có thể chính sự hồn nhiên, ngây thơ, chất phác của thằng bé đã giúp nó tiếp cận được với Aura của mình một cách dễ dàng hơn, cũng giống như nước càng trong thì càng dễ soi xuống đáy vậy…
Nhưng dù thế nào đi nữa, chỉ mới có mấy ngày mà Mewt đã vừa chứng tỏ được mình là một thằng ngố, vừa chứng tỏ được mình là một thiên tài. Càng lúc Mewtwo càng cảm thấy thú vị với việc đào tạo thằng nhóc “phiên bản kia” của mình. Cùng lúc với việc giúp đỡ Mewt bước những bước đầu tiên trong cuộc đời của cậu nhóc, Mewtwo cũng cảm thấy dường như mình cũng đang bắt đầu một cuộc đời mới của chính mình…
Dark_Lucario
22-10-2011, 09:42 PM
Chapter 9: Golem Trio
Mùa xuân đầu tiên của Mewt bước qua rất nhanh và nhường chỗ cho mắt xích tiếp theo của chuỗi thời gian vô tận: mùa hè.
Kể từ lần đầu tiên Mewtwo gặp Mewt trong căn phòng bí mật nọ cho đến nay đã được tròn một tháng. Cũng với chừng ấy thời gian, Mewt được sống trong sự chỉ dạy, luyện tập do Mewtwo hướng dẫn. May mắn cho cậu bé, kể từ lúc nó bộc lộ khả năng điều khiển Aura của mình, Mewtwo không còn ép nó khổ luyện theo kiểu hành xác nữa. Mewt thì cứ tưởng bở rằng Mewtwo đã mở lòng rộng lượng ra đối với mình, nhưng thực ra tất cả đều là tính toán của Mewtwo. Mewtwo đã nghiệm ra rằng tiềm năng của cậu bé này lớn hơn nhiều so với Mewtwo nghĩ trước đây, tuy nhiên muốn tiềm năng ấy bộc lộ ra được thì cần phải từ từ, và tự cậu bé phải là người ngộ ra được nó. Những gì Mewtwo làm chỉ là mài dũa cho khả năng của Mewt để giúp nó trở nên thuần thục hơn mà thôi.
Chính vì vậy nên mặc dù sau một tháng, tất cả những gì mà Mewt có thể sử dụng mới chỉ là vỏn vẹn một vài chiêu thức, nhưng Mewtwo vẫn không hề thúc ép gì nó. Thậm chí, Mewtwo còn cấm cậu bé không được sử dụng Aura Sphere cũng như tất cả những gì liên quan đến Aura. Tất nhiên Mewt cũng có một số thắc mắc về sự cấm đoán này, nhưng Mewtwo đã giải thích:
- Muốn điều khiển Aura thì ngươi cần phải dùng đến ý chí và tiềm thức. Điều này mang một phương hướng khác hoàn toàn với những chiêu thức mang thuộc tính Psychic vốn sử dụng “trí” và “niệm” làm gốc. Điều này cũng giải thích tại sao một chiêu thức như Aura Sphere lại mang thuộc tính Fighting chứ không phải Psychic. Một Pokemon ở trình độ thấp như ngươi nếu như luyện theo cả hai hướng này sẽ rất dễ lẫn lộn vào với nhau và rất có hại, vì thế ngươi chỉ được tập trung luyện theo một hướng mà thôi. Sau này, khi nào đã thuần thục với các chiêu thức Psychic thì ngươi mới được sử dụng đến Aura, lúc đó mọi thứ sẽ dễ dàng hơn.
Bằng lời giải thích này, Mewtwo đã đánh đúng vào điểm yếu của Mewt – đó là không thể hiểu được những thứ định nghĩa rối rắm. Cậu bé chỉ còn cách vâng lệnh Mewtwo và không dám lằng nhằng gì thêm, dù rằng việc không được dùng Aura Sphere cũng khiến cho cậu bé thấy hơi tiêng tiếc.
Nhưng bất luận thế nào, đối với Mewt, những lời Mewtwo chỉ dạy đều được cậu bé xem là tuyệt đối đáng tin tưởng. Chỉ trừ một số mâu thuẫn trong “quan điểm sống” giữa hai người, mọi mệnh lệnh của Mewtwo đều được Mewt nghe theo răm rắp. Không phải do Mewt bị khuất phục trước sức mạnh to lớn của Mewtwo, mà là bởi vì… tự Mewt cũng cảm thấy những điều mà Mewtwo nói ra đều là muốn tốt cho cậu bé. Không biết Mewtwo có ngụ ý như vậy thật hay không, nhưng Mewt thấy Mewtwo luôn bảo rằng Mewt “nên” hay “không nên” làm thế nọ thế kia, nếu không làm thì sẽ bị thế kia thế nọ… và ngẫm lại thì những điều đó đối với Mewt chỉ có lợi chứ không có hại. Nếu như nói rằng sống với Mewtwo có phần khiến cho Mewt phải vất vả, thì nếu như không sống với Mewtwo cậu bé chắc chắn sẽ còn phải khổ sở hơn nhiều.
Vì vậy nên mặc dù vẫn còn bực mình với sự vô tình, lạnh lùng đến tàn nhẫn của Mewtwo, nhưng Mewt vẫn luôn coi Mewtwo là người thân duy nhất đối với mình…
Cứ như vậy, sau một tháng, đã có nhiều sự chuyển biến đáng kể xảy ra đối với Mewt, và cũng có nhiều thứ vẫn không có gì thay đổi cứ như thể mãi mãi về sau nó sẽ luôn là như vậy…
Có điều, khoảng thời gian yên bình dành cho Mewt và Mewtwo cũng không kéo dài được lâu…
…..
Ngày hôm nay, Mewt sẽ được học một kĩ năng mới mà không phải dành cho chiến đấu. Kĩ năng này thực ra là do chính Mewt nài nỉ Mewtwo dạy cho, bởi vì suốt một tháng phải chạy bộ hoặc để mặc cho Mewtwo dùng sức mạnh “kéo” đi khiến cậu bé cảm thấy không được thoải mái cho lắm…
Hôm nay, Mewt sẽ học cách bay!
Vừa mới bắt đầu buổi học, Mewtwo đã “đánh phủ đầu” bằng một bài lý thuyết:
- Cái cách mà ngươi nhìn thấy ta bay hàng ngày không hề giống với cách mà các Flying Pokemon sử dụng, và cũng không phải là Ability Levitate. Nó chỉ đơn giản là dùng sức mạnh ý nghĩ để nhấc bổng chính thân thể của mình lên. Muốn làm được điều đó thì ngươi cần phải làm chủ được hoàn toàn cả cơ thể của ngươi lẫn sức mạnh của ngươi…
Sau đó, khi thấy bài giảng lý thuyết vẫn chưa đủ mạnh để đục thủng cái đầu ngây ngô của Mewt, Mewtwo quyết định chuyển sang những biện pháp khác. Mewtwo khẽ phẩy tay một cái, và một nhúm cỏ ở dưới đất bị nhổ bật gốc và hất tung lên cao mặc dù chẳng có ai chạm tay vào nó. Những lá cỏ bay lả tả trong không trung một cách vô định, cho đến khi Mewtwo ngoáy tròn ngón tay của mình thì những lá cỏ ấy cũng quay tròn theo. Mewtwo nói:
- Trước tiên ngươi phải thả lỏng thân thể và thư giãn đầu óc của ngươi để trở nên nhẹ nhàng như những chiếc lá cỏ này. Sau đó ngươi mới có thể bắt đầu nghĩ đến chuyện nhấc thân mình lên khỏi mặt đất. Nếu như để tâm trí của ngươi rối loạn thì không những thân thể sẽ trở nên khó điều khiển, mà nó còn có thể xảy ra những điều tai hại khác…
Dứt lời, Mewtwo bất thình lình nắm chặt tay lại. Những lá cỏ đang bay bổng bỗng nhiên bị một lực vô hình ép chặt lại khiến cho chúng trở nên nhàu nát, nhăn nhúm. Sau đó chúng tự vặn xoắn lại với nhau và rơi xuống dưới đất. Dẫu biết rằng thực ra Mewtwo chỉ đang cảnh báo, nhưng khi thấy những điều này, Mewt vẫn bất chợt cảm thấy không rét mà run.
- Để… để em làm thử nhé! – Mewt tự trấn an bản thân mình bằng cách xung phong “thực hành” luôn. Càng để lâu thì nỗi sợ hãi càng gặm sâu hơn vào tâm trí của cậu bé.
Cố gắng gạt ra khỏi đầu những kết cục tai ương mà Mewtwo đã chỉ ra, Mewt nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu. “Phải để tâm hồn thư thái và nhẹ nhàng như một chiếc lá cỏ” – Mewt tự nhẩm. Cậu bé đang nhớ lại những giây phút vui vẻ, bồng bềnh trên lưng những con Jumpluff vào ngày đầu tiên mà nó được nhìn thấy ánh sáng. Cảm giác đang bay có lẽ cùng giống như thế chăng? Rồi Mewt lại nhớ tới cảm giác sảng khoái sau khi tung ra được một đòn Aura Sphere hoàn chỉnh ngay trước mắt Mewtwo. Nó hi vọng rằng một kì tích tương tự cũng sẽ xảy ra vào ngày hôm nay, trong bài tập này.
Ô kìa!... Thân hình của Mewt đang từ từ bay lên thật!
- Em đang bay phải không? – Mewt mừng rỡ mở to mắt ra và nhìn, quả nhiên đôi chân nó đã không còn ở dưới mặt đất nữa. Tuy nhiên, ngay sau khoảnh khắc của sự vui mừng lại là thời gian dành cho nỗi sợ hãi: Mewt đã bay quá cao so với nó mong muốn!
Vẫy vẫy đôi tay… đạp đạp đôi chân… Bất luận thế nào Mewt vẫn chỉ bay lên cao hơn chứ không hề hạ thấp xuống. Mewt bắt đầu đưa mắt tìm kiếm sự giúp đỡ của Mewtwo, nhưng ngay khi bắt gặp cái nhìn của Mewtwo, cậu bé liền hiểu ngay ra rằng không những Mewtwo sẽ không giúp nó, mà Mewtwo còn chính là người đã tặng cho nó rắc rối này…
- Là ta đang điều khiển ngươi đấy… - Mewtwo nói chậm rãi - Lần này ta muốn thay đổi cách luyện tập một chút… Có vẻ như ngươi có thể học được rất nhanh những kĩ năng vào những khi bản thân ngươi bị đẩy vào tình huống không còn lối thoát. Đã vậy thì hôm nay, tự ta sẽ là người đưa ngươi vào bước đường cùng… để xem liệu điều kì diệu có thể lặp lại hay không…
Dù Mewt vẫn còn chưa hiểu lắm ý định của Mewtwo, nhưng không cần phải nấn ná gì thêm, Mewtwo thản nhiên vẫy mạnh cánh tay của mình về phía trước mặt. Toàn bộ thân hình nhỏ bé của Mewt bị ném văng lên không trung như một hòn đá bởi sức mạnh vô hình của Mewtwo! Nếu như “bay” mà là như thế này thì Mewt quả thực không muốn “bay” thêm chút nào nữa. Không thể kiểm soát được bản thân mà cứ phải để mặc nó bị lao về đằng trước theo đà, điều đó quả là khó chịu…
Hết cách… Hi vọng cuối cùng của Mewt cũng chính là giải pháp duy nhất mà Mewtwo đã vẽ ra cho nó. Trừ phi Mewt học được khả năng bay lượn ngay trong lúc nó còn đang lao vun vút trên trời như thế này, nếu không thì chắc chắn nó sẽ bị cắm đầu vào đất. Tâm hồn thư thái… Tâm hồn thư thái… Trời ơi! Thư thái thế quái nào được khi mà bản thân thì đang bị bắn đi như một mũi tên thế này!!!
“Không! Nhất định là mình có thể bay được!” – Mewt tự gắt lên với bản thân – “Anh Mewtwo cũng đã tin rằng mình có thể học được cách bay từ trong hoàn cảnh này, vậy thì điều đó nhất định có thể xảy ra! Mình chỉ cần cố gắng…” Và cậu bé nhắm mắt lại một lần nữa, quyết tâm không để ý tới cảnh vật xung quanh đang lao vùn vụt về hướng sau lưng nó. Nó không phải là một mũi tên… Nó là một chiếc lá cỏ… một chiếc lá cỏ nhẹ nhàng và đang bay bổng trong gió…
Có tác dụng rồi!
Trong phút chốc, cơ thể Mewt dường như đã chuyển động khựng lại giữa không trung và lơ lửng theo cơn gió. Khoảnh khắc ấy ngắn thôi, nhưng đó không phải chỉ là cảm giác. Tiếc rằng, ngay khi Mewt đang tự tin về việc mình đã có thể “bay” được và nỗ lực “bay” lên để chống lại việc bị lao tới này, cơ thể nó tức thì lại nặng trịch như cũ. “Không, không được thúc ép như vậy!” – Mewt tự nhủ. Nó cố gắng hết sức để có thể lấy lại được bình tĩnh…
Mewt lại tưởng tượng rằng mình chính là một cơn gió, không còn gì có thể nhẹ nhàng hơn thế. Mewt khẽ uốn mình giống như một cơn gió đang uyển chuyển đối hướng lên trên…Và đúng là… sự thật cũng đã diễn ra y như vậy!
Ngay trước khi thằng bé Mewt đâm sầm xuống mặt đất, thân thể nó bỗng dưng lộn vòng trở lại, bay ngược lên và tránh cho nó khỏi một cú va chạm chí tử! Mewt thấy thế thì thích thú lắm! Tuy chưa thể gọi là “bay” nhưng chí ít thì nó cũng đã “kiểm soát được mình giữa không trung”. Và Mewt cứ giữ cho mình trôi lơ lửng như thế một lúc, cứ như thể để tận hưởng cái cảm giác được đằng không lần đầu tiên. Nó đã quên mất rằng…mặt đất không phải là chướng ngại vật duy nhất tồn tại trên thế gian này.
CỐP!!! – Mewt đã bị va đầu vào một cái gì đó rất lạnh và cứng!
May mắn là tốc độ của Mewt khi vừa mới chập chững biết “bay” cũng chỉ thuộc vào dạng lờ đờ nên cậu bé cũng không bị thương gì nặng lắm. Nó chỉ bị choáng váng một lúc và rớt bịch xuống nền đất do không còn khả năng giữ cơ thể mình trôi trên không nữa. Do Mewt cũng chỉ có thể giữ mình lơ lửng cách mặt đất một khoảng không xa nên việc bị rơi xuống đất cũng không còn gì đáng sợ…
Điều đáng sợ là… thứ mà Mewt đã va đầu vào kia!…
Đó là một khối băng to lớn được mài bóng đều các mặt, trông giống như một tổ hợp của những hình lăng trụ và hình chóp màu xanh! Để ý kĩ hơn, Mewt nhận thấy khối băng này có hình dạng khá giống… hình người, bởi vì nó có đầu, hai tay và hai chân (tuy chúng ngắn tũn). Trước mặt khối băng này lại có những chấm nhỏ màu vàng xếp thành hình chữ thập rất ngay ngắn, điều đó khiến cho Mewt chắc chắn rằng khối băng này không thể nào là một khối băng bình thường của tự nhiên…
- “Một Pokemon thật là lạ… Sao ta chưa thấy bao giờ nhỉ?”
Thật lạ lùng làm sao!!!... Khối băng đó phát ra tiếng nói!... Tiếng nói ấy nghe rất lạ tai, nó không giống như giọng nói của một sinh vật bình thường…
- Ông không phải là khối băng! Ông là ai vậy?! – Mewt hoảng hốt
Nhưng người trả lời câu hỏi này không phải chỉ một… Có ba âm thanh cùng một lúc cất lên:
- “Chúng ta là Regice, Regirock và Registeel...”
Từ phía sau lưng “khối băng biết nói” nọ, lại có thêm hai thân hình to lớn nữa lần lượt bước ra. Trông cả 3 thân hình này khá là giống nhau về hình dáng – đó là đều hao hao giống người với tứ chi ngắn ngủn, đầu, cổ và ngực liền với nhau thành một, và trước mặt chúng đều có những hoạ tiết được tạo bởi những dấu chấm. Tuy nhiên vẫn có những điểm khác biệt rõ rệt giữa 3 thân hình này, đó là một cái được làm bằng băng, một cái được làm bằng đá, còn một cái được làm bằng thép… Vào lúc này, trong đầu Mewt chẳng còn nghĩ gì đến mấy chuyện bay bổng nữa, nó đang cảm thấy e ngại trước sự xuất hiện của ba thân hình khổng lồ này…
- Xem ra đây chính là bộ ba Regi huyền thoại… - Giọng nói của Mewtwo bất thình lình vang tên từ phía sau lưng Mewt khiến cho nó lại một lần nữa giật nảy mình. Không biết là Mewtwo đã đuổi theo cậu bé đến đây từ lúc nào?
- “Lại một Pokemon nữa như vậy! Một Pokemon rất mạnh!” – Cả 3 thân hình to lớn đột nhiên đồng thanh thốt lên trước sự xuất hiện của Mewtwo – “Xem ra hắn chính là kẻ mà chúng ta đang tìm!!!”
- Tìm ta à? – Mewtwo khẽ nhướn mày – Để làm gì vậy? Ta có quen biết gì các ngươi đâu nhỉ?
- “Ngươi là kẻ đã tấn công chủ nhân của chúng ta phải không?!” – Giọng của bộ ba Regi nghe rất giận dữ
- Không! – Mewtwo trả lời gọn lỏn - Ta còn chẳng biết chủ nhân của các ngươi là ai cả..
- “Vô lý! Chúng ta biết rằng kẻ đã đánh thức chủ nhân từ giấc ngủ ngàn năm là kẻ có sức mạnh ngang ngửa với những Pokemon huyền thoại hùng mạnh… Tuy không biết là ai, nhưng chắc chắn những Pokemon huyền thoại thực sự sẽ không bao giờ làm những việc như thế. Chỉ có ngươi… chỉ có ngươi…. Mặc dù ngươi sở hữu những quyền năng to lớn chỉ có trong truyền thuyết, nhưng bản thân ngươi thì lại không phải Pokemon huyền thoại!... Đúng là ngươi rồi…”
- Chuyện vớ vẩn gì thế này, sao lại dính líu đến ta nhỉ?… - Mewtwo tặc lưỡi, nhưng sau đó lại khẽ mỉm cười - Thôi, ta cũng không cần biết mấy chuyện dài dòng… Bấy lâu nay ta đã nghe kể nhiều về các Pokemon huyền thoại, trong đó có cả các ngươi, bộ ba Regi… Không ngờ hôm nay chúng ta lại được tình cờ gặp nhau như thế này, chi bằng hãy làm một trận đấu đi…
- “Ồ… ngươi tuyên chiến với chúng ta… vậy tức là ngươi đã thừa nhận?”
- Ta chẳng thừa nhận cái gì cả. Chuyện ai làm gì chủ nhân các ngươi, ta không quan tâm. Tuy nhiên cuộc gặp gỡ này lại là một việc hiếm có, không đấu không được… Mewt, tiến lên đi!
- Dạ?! – Mewt tự hỏi liệu có phải nó đã nghe nhầm? Rõ ràng Mewt chẳng hề can dự gì vào việc này cả, sao Mewtwo lại ra lệnh cho nó chiến đấu!
- Tuy rằng ta cũng muốn tham gia vào cuộc đấu này, nhưng ta quyết định sẽ nhường nó cho ngươi trước. Theo ta thấy thì những khả năng tiềm tàng của ngươi sẽ bộc phát ra ngoài mỗi khi chiến đấu với những kẻ địch mạnh hơn mình, vậy nên ta muốn xem nếu kẻ địch là một Pokemon huyền thoại thì liệu ngươi sẽ bộc lộ sức mạnh ra tới đâu…
- “Ngươi đang đùa phải không?” – Ngay cả bộ ba Regi cũng cảm thấy khó hiểu – “Những Pokemon huyền thoại như chúng ta lẽ nào lại đấu với trẻ con?”
- Ta nói nghiêm túc đấy… chừng nào các ngươi chưa đánh bại được thằng nhóc này thì cũng đừng nghĩ đến chuyện có tư cách để đấu với ta…
Mewt cũng biết rằng Mewtwo chắc chắn không hề nói đùa. Chuyện Mewtwo “ném” nó đi lúc nãy cũng vậy thôi – Mewtwo thực sự muốn Mewt phải được rèn luyện từ trong gian khổ! Tuy biết vậy, nhưng Mewt cũng không thể nào coi đây là chuyện bình thường được. Việc bộ ba Regi truy tìm ai là kẻ đã đánh thức chủ nhân của họ… việc Mewtwo muốn tìm và đấu với những đối thủ mạnh như những Pokemon huyền thoại… tất cả đều đâu có dính dáng gì đến Mewt! Nó không muốn phải chiến đấu với ai một cách vô căn cớ cả!
Mùa xuân đầu tiên của Mewt bước qua rất nhanh và nhường chỗ cho mắt xích tiếp theo của chuỗi thời gian vô tận: mùa hè.
Kể từ lần đầu tiên Mewtwo gặp Mewt trong căn phòng bí mật nọ cho đến nay đã được tròn một tháng. Cũng với chừng ấy thời gian, Mewt được sống trong sự chỉ dạy, luyện tập do Mewtwo hướng dẫn. May mắn cho cậu bé, kể từ lúc nó bộc lộ khả năng điều khiển Aura của mình, Mewtwo không còn ép nó khổ luyện theo kiểu hành xác nữa. Mewt thì cứ tưởng bở rằng Mewtwo đã mở lòng rộng lượng ra đối với mình, nhưng thực ra tất cả đều là tính toán của Mewtwo. Mewtwo đã nghiệm ra rằng tiềm năng của cậu bé này lớn hơn nhiều so với Mewtwo nghĩ trước đây, tuy nhiên muốn tiềm năng ấy bộc lộ ra được thì cần phải từ từ, và tự cậu bé phải là người ngộ ra được nó. Những gì Mewtwo làm chỉ là mài dũa cho khả năng của Mewt để giúp nó trở nên thuần thục hơn mà thôi.
Chính vì vậy nên mặc dù sau một tháng, tất cả những gì mà Mewt có thể sử dụng mới chỉ là vỏn vẹn một vài chiêu thức, nhưng Mewtwo vẫn không hề thúc ép gì nó. Thậm chí, Mewtwo còn cấm cậu bé không được sử dụng Aura Sphere cũng như tất cả những gì liên quan đến Aura. Tất nhiên Mewt cũng có một số thắc mắc về sự cấm đoán này, nhưng Mewtwo đã giải thích:
- Muốn điều khiển Aura thì ngươi cần phải dùng đến ý chí và tiềm thức. Điều này mang một phương hướng khác hoàn toàn với những chiêu thức mang thuộc tính Psychic vốn sử dụng “trí” và “niệm” làm gốc. Điều này cũng giải thích tại sao một chiêu thức như Aura Sphere lại mang thuộc tính Fighting chứ không phải Psychic. Một Pokemon ở trình độ thấp như ngươi nếu như luyện theo cả hai hướng này sẽ rất dễ lẫn lộn vào với nhau và rất có hại, vì thế ngươi chỉ được tập trung luyện theo một hướng mà thôi. Sau này, khi nào đã thuần thục với các chiêu thức Psychic thì ngươi mới được sử dụng đến Aura, lúc đó mọi thứ sẽ dễ dàng hơn.
Bằng lời giải thích này, Mewtwo đã đánh đúng vào điểm yếu của Mewt – đó là không thể hiểu được những thứ định nghĩa rối rắm. Cậu bé chỉ còn cách vâng lệnh Mewtwo và không dám lằng nhằng gì thêm, dù rằng việc không được dùng Aura Sphere cũng khiến cho cậu bé thấy hơi tiêng tiếc.
Nhưng bất luận thế nào, đối với Mewt, những lời Mewtwo chỉ dạy đều được cậu bé xem là tuyệt đối đáng tin tưởng. Chỉ trừ một số mâu thuẫn trong “quan điểm sống” giữa hai người, mọi mệnh lệnh của Mewtwo đều được Mewt nghe theo răm rắp. Không phải do Mewt bị khuất phục trước sức mạnh to lớn của Mewtwo, mà là bởi vì… tự Mewt cũng cảm thấy những điều mà Mewtwo nói ra đều là muốn tốt cho cậu bé. Không biết Mewtwo có ngụ ý như vậy thật hay không, nhưng Mewt thấy Mewtwo luôn bảo rằng Mewt “nên” hay “không nên” làm thế nọ thế kia, nếu không làm thì sẽ bị thế kia thế nọ… và ngẫm lại thì những điều đó đối với Mewt chỉ có lợi chứ không có hại. Nếu như nói rằng sống với Mewtwo có phần khiến cho Mewt phải vất vả, thì nếu như không sống với Mewtwo cậu bé chắc chắn sẽ còn phải khổ sở hơn nhiều.
Vì vậy nên mặc dù vẫn còn bực mình với sự vô tình, lạnh lùng đến tàn nhẫn của Mewtwo, nhưng Mewt vẫn luôn coi Mewtwo là người thân duy nhất đối với mình…
Cứ như vậy, sau một tháng, đã có nhiều sự chuyển biến đáng kể xảy ra đối với Mewt, và cũng có nhiều thứ vẫn không có gì thay đổi cứ như thể mãi mãi về sau nó sẽ luôn là như vậy…
Có điều, khoảng thời gian yên bình dành cho Mewt và Mewtwo cũng không kéo dài được lâu…
…..
Ngày hôm nay, Mewt sẽ được học một kĩ năng mới mà không phải dành cho chiến đấu. Kĩ năng này thực ra là do chính Mewt nài nỉ Mewtwo dạy cho, bởi vì suốt một tháng phải chạy bộ hoặc để mặc cho Mewtwo dùng sức mạnh “kéo” đi khiến cậu bé cảm thấy không được thoải mái cho lắm…
Hôm nay, Mewt sẽ học cách bay!
Vừa mới bắt đầu buổi học, Mewtwo đã “đánh phủ đầu” bằng một bài lý thuyết:
- Cái cách mà ngươi nhìn thấy ta bay hàng ngày không hề giống với cách mà các Flying Pokemon sử dụng, và cũng không phải là Ability Levitate. Nó chỉ đơn giản là dùng sức mạnh ý nghĩ để nhấc bổng chính thân thể của mình lên. Muốn làm được điều đó thì ngươi cần phải làm chủ được hoàn toàn cả cơ thể của ngươi lẫn sức mạnh của ngươi…
Sau đó, khi thấy bài giảng lý thuyết vẫn chưa đủ mạnh để đục thủng cái đầu ngây ngô của Mewt, Mewtwo quyết định chuyển sang những biện pháp khác. Mewtwo khẽ phẩy tay một cái, và một nhúm cỏ ở dưới đất bị nhổ bật gốc và hất tung lên cao mặc dù chẳng có ai chạm tay vào nó. Những lá cỏ bay lả tả trong không trung một cách vô định, cho đến khi Mewtwo ngoáy tròn ngón tay của mình thì những lá cỏ ấy cũng quay tròn theo. Mewtwo nói:
- Trước tiên ngươi phải thả lỏng thân thể và thư giãn đầu óc của ngươi để trở nên nhẹ nhàng như những chiếc lá cỏ này. Sau đó ngươi mới có thể bắt đầu nghĩ đến chuyện nhấc thân mình lên khỏi mặt đất. Nếu như để tâm trí của ngươi rối loạn thì không những thân thể sẽ trở nên khó điều khiển, mà nó còn có thể xảy ra những điều tai hại khác…
Dứt lời, Mewtwo bất thình lình nắm chặt tay lại. Những lá cỏ đang bay bổng bỗng nhiên bị một lực vô hình ép chặt lại khiến cho chúng trở nên nhàu nát, nhăn nhúm. Sau đó chúng tự vặn xoắn lại với nhau và rơi xuống dưới đất. Dẫu biết rằng thực ra Mewtwo chỉ đang cảnh báo, nhưng khi thấy những điều này, Mewt vẫn bất chợt cảm thấy không rét mà run.
- Để… để em làm thử nhé! – Mewt tự trấn an bản thân mình bằng cách xung phong “thực hành” luôn. Càng để lâu thì nỗi sợ hãi càng gặm sâu hơn vào tâm trí của cậu bé.
Cố gắng gạt ra khỏi đầu những kết cục tai ương mà Mewtwo đã chỉ ra, Mewt nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu. “Phải để tâm hồn thư thái và nhẹ nhàng như một chiếc lá cỏ” – Mewt tự nhẩm. Cậu bé đang nhớ lại những giây phút vui vẻ, bồng bềnh trên lưng những con Jumpluff vào ngày đầu tiên mà nó được nhìn thấy ánh sáng. Cảm giác đang bay có lẽ cùng giống như thế chăng? Rồi Mewt lại nhớ tới cảm giác sảng khoái sau khi tung ra được một đòn Aura Sphere hoàn chỉnh ngay trước mắt Mewtwo. Nó hi vọng rằng một kì tích tương tự cũng sẽ xảy ra vào ngày hôm nay, trong bài tập này.
Ô kìa!... Thân hình của Mewt đang từ từ bay lên thật!
- Em đang bay phải không? – Mewt mừng rỡ mở to mắt ra và nhìn, quả nhiên đôi chân nó đã không còn ở dưới mặt đất nữa. Tuy nhiên, ngay sau khoảnh khắc của sự vui mừng lại là thời gian dành cho nỗi sợ hãi: Mewt đã bay quá cao so với nó mong muốn!
Vẫy vẫy đôi tay… đạp đạp đôi chân… Bất luận thế nào Mewt vẫn chỉ bay lên cao hơn chứ không hề hạ thấp xuống. Mewt bắt đầu đưa mắt tìm kiếm sự giúp đỡ của Mewtwo, nhưng ngay khi bắt gặp cái nhìn của Mewtwo, cậu bé liền hiểu ngay ra rằng không những Mewtwo sẽ không giúp nó, mà Mewtwo còn chính là người đã tặng cho nó rắc rối này…
- Là ta đang điều khiển ngươi đấy… - Mewtwo nói chậm rãi - Lần này ta muốn thay đổi cách luyện tập một chút… Có vẻ như ngươi có thể học được rất nhanh những kĩ năng vào những khi bản thân ngươi bị đẩy vào tình huống không còn lối thoát. Đã vậy thì hôm nay, tự ta sẽ là người đưa ngươi vào bước đường cùng… để xem liệu điều kì diệu có thể lặp lại hay không…
Dù Mewt vẫn còn chưa hiểu lắm ý định của Mewtwo, nhưng không cần phải nấn ná gì thêm, Mewtwo thản nhiên vẫy mạnh cánh tay của mình về phía trước mặt. Toàn bộ thân hình nhỏ bé của Mewt bị ném văng lên không trung như một hòn đá bởi sức mạnh vô hình của Mewtwo! Nếu như “bay” mà là như thế này thì Mewt quả thực không muốn “bay” thêm chút nào nữa. Không thể kiểm soát được bản thân mà cứ phải để mặc nó bị lao về đằng trước theo đà, điều đó quả là khó chịu…
Hết cách… Hi vọng cuối cùng của Mewt cũng chính là giải pháp duy nhất mà Mewtwo đã vẽ ra cho nó. Trừ phi Mewt học được khả năng bay lượn ngay trong lúc nó còn đang lao vun vút trên trời như thế này, nếu không thì chắc chắn nó sẽ bị cắm đầu vào đất. Tâm hồn thư thái… Tâm hồn thư thái… Trời ơi! Thư thái thế quái nào được khi mà bản thân thì đang bị bắn đi như một mũi tên thế này!!!
“Không! Nhất định là mình có thể bay được!” – Mewt tự gắt lên với bản thân – “Anh Mewtwo cũng đã tin rằng mình có thể học được cách bay từ trong hoàn cảnh này, vậy thì điều đó nhất định có thể xảy ra! Mình chỉ cần cố gắng…” Và cậu bé nhắm mắt lại một lần nữa, quyết tâm không để ý tới cảnh vật xung quanh đang lao vùn vụt về hướng sau lưng nó. Nó không phải là một mũi tên… Nó là một chiếc lá cỏ… một chiếc lá cỏ nhẹ nhàng và đang bay bổng trong gió…
Có tác dụng rồi!
Trong phút chốc, cơ thể Mewt dường như đã chuyển động khựng lại giữa không trung và lơ lửng theo cơn gió. Khoảnh khắc ấy ngắn thôi, nhưng đó không phải chỉ là cảm giác. Tiếc rằng, ngay khi Mewt đang tự tin về việc mình đã có thể “bay” được và nỗ lực “bay” lên để chống lại việc bị lao tới này, cơ thể nó tức thì lại nặng trịch như cũ. “Không, không được thúc ép như vậy!” – Mewt tự nhủ. Nó cố gắng hết sức để có thể lấy lại được bình tĩnh…
Mewt lại tưởng tượng rằng mình chính là một cơn gió, không còn gì có thể nhẹ nhàng hơn thế. Mewt khẽ uốn mình giống như một cơn gió đang uyển chuyển đối hướng lên trên…Và đúng là… sự thật cũng đã diễn ra y như vậy!
Ngay trước khi thằng bé Mewt đâm sầm xuống mặt đất, thân thể nó bỗng dưng lộn vòng trở lại, bay ngược lên và tránh cho nó khỏi một cú va chạm chí tử! Mewt thấy thế thì thích thú lắm! Tuy chưa thể gọi là “bay” nhưng chí ít thì nó cũng đã “kiểm soát được mình giữa không trung”. Và Mewt cứ giữ cho mình trôi lơ lửng như thế một lúc, cứ như thể để tận hưởng cái cảm giác được đằng không lần đầu tiên. Nó đã quên mất rằng…mặt đất không phải là chướng ngại vật duy nhất tồn tại trên thế gian này.
CỐP!!! – Mewt đã bị va đầu vào một cái gì đó rất lạnh và cứng!
May mắn là tốc độ của Mewt khi vừa mới chập chững biết “bay” cũng chỉ thuộc vào dạng lờ đờ nên cậu bé cũng không bị thương gì nặng lắm. Nó chỉ bị choáng váng một lúc và rớt bịch xuống nền đất do không còn khả năng giữ cơ thể mình trôi trên không nữa. Do Mewt cũng chỉ có thể giữ mình lơ lửng cách mặt đất một khoảng không xa nên việc bị rơi xuống đất cũng không còn gì đáng sợ…
Điều đáng sợ là… thứ mà Mewt đã va đầu vào kia!…
Đó là một khối băng to lớn được mài bóng đều các mặt, trông giống như một tổ hợp của những hình lăng trụ và hình chóp màu xanh! Để ý kĩ hơn, Mewt nhận thấy khối băng này có hình dạng khá giống… hình người, bởi vì nó có đầu, hai tay và hai chân (tuy chúng ngắn tũn). Trước mặt khối băng này lại có những chấm nhỏ màu vàng xếp thành hình chữ thập rất ngay ngắn, điều đó khiến cho Mewt chắc chắn rằng khối băng này không thể nào là một khối băng bình thường của tự nhiên…
- “Một Pokemon thật là lạ… Sao ta chưa thấy bao giờ nhỉ?”
Thật lạ lùng làm sao!!!... Khối băng đó phát ra tiếng nói!... Tiếng nói ấy nghe rất lạ tai, nó không giống như giọng nói của một sinh vật bình thường…
- Ông không phải là khối băng! Ông là ai vậy?! – Mewt hoảng hốt
Nhưng người trả lời câu hỏi này không phải chỉ một… Có ba âm thanh cùng một lúc cất lên:
- “Chúng ta là Regice, Regirock và Registeel...”
Từ phía sau lưng “khối băng biết nói” nọ, lại có thêm hai thân hình to lớn nữa lần lượt bước ra. Trông cả 3 thân hình này khá là giống nhau về hình dáng – đó là đều hao hao giống người với tứ chi ngắn ngủn, đầu, cổ và ngực liền với nhau thành một, và trước mặt chúng đều có những hoạ tiết được tạo bởi những dấu chấm. Tuy nhiên vẫn có những điểm khác biệt rõ rệt giữa 3 thân hình này, đó là một cái được làm bằng băng, một cái được làm bằng đá, còn một cái được làm bằng thép… Vào lúc này, trong đầu Mewt chẳng còn nghĩ gì đến mấy chuyện bay bổng nữa, nó đang cảm thấy e ngại trước sự xuất hiện của ba thân hình khổng lồ này…
- Xem ra đây chính là bộ ba Regi huyền thoại… - Giọng nói của Mewtwo bất thình lình vang tên từ phía sau lưng Mewt khiến cho nó lại một lần nữa giật nảy mình. Không biết là Mewtwo đã đuổi theo cậu bé đến đây từ lúc nào?
- “Lại một Pokemon nữa như vậy! Một Pokemon rất mạnh!” – Cả 3 thân hình to lớn đột nhiên đồng thanh thốt lên trước sự xuất hiện của Mewtwo – “Xem ra hắn chính là kẻ mà chúng ta đang tìm!!!”
- Tìm ta à? – Mewtwo khẽ nhướn mày – Để làm gì vậy? Ta có quen biết gì các ngươi đâu nhỉ?
- “Ngươi là kẻ đã tấn công chủ nhân của chúng ta phải không?!” – Giọng của bộ ba Regi nghe rất giận dữ
- Không! – Mewtwo trả lời gọn lỏn - Ta còn chẳng biết chủ nhân của các ngươi là ai cả..
- “Vô lý! Chúng ta biết rằng kẻ đã đánh thức chủ nhân từ giấc ngủ ngàn năm là kẻ có sức mạnh ngang ngửa với những Pokemon huyền thoại hùng mạnh… Tuy không biết là ai, nhưng chắc chắn những Pokemon huyền thoại thực sự sẽ không bao giờ làm những việc như thế. Chỉ có ngươi… chỉ có ngươi…. Mặc dù ngươi sở hữu những quyền năng to lớn chỉ có trong truyền thuyết, nhưng bản thân ngươi thì lại không phải Pokemon huyền thoại!... Đúng là ngươi rồi…”
- Chuyện vớ vẩn gì thế này, sao lại dính líu đến ta nhỉ?… - Mewtwo tặc lưỡi, nhưng sau đó lại khẽ mỉm cười - Thôi, ta cũng không cần biết mấy chuyện dài dòng… Bấy lâu nay ta đã nghe kể nhiều về các Pokemon huyền thoại, trong đó có cả các ngươi, bộ ba Regi… Không ngờ hôm nay chúng ta lại được tình cờ gặp nhau như thế này, chi bằng hãy làm một trận đấu đi…
- “Ồ… ngươi tuyên chiến với chúng ta… vậy tức là ngươi đã thừa nhận?”
- Ta chẳng thừa nhận cái gì cả. Chuyện ai làm gì chủ nhân các ngươi, ta không quan tâm. Tuy nhiên cuộc gặp gỡ này lại là một việc hiếm có, không đấu không được… Mewt, tiến lên đi!
- Dạ?! – Mewt tự hỏi liệu có phải nó đã nghe nhầm? Rõ ràng Mewt chẳng hề can dự gì vào việc này cả, sao Mewtwo lại ra lệnh cho nó chiến đấu!
- Tuy rằng ta cũng muốn tham gia vào cuộc đấu này, nhưng ta quyết định sẽ nhường nó cho ngươi trước. Theo ta thấy thì những khả năng tiềm tàng của ngươi sẽ bộc phát ra ngoài mỗi khi chiến đấu với những kẻ địch mạnh hơn mình, vậy nên ta muốn xem nếu kẻ địch là một Pokemon huyền thoại thì liệu ngươi sẽ bộc lộ sức mạnh ra tới đâu…
- “Ngươi đang đùa phải không?” – Ngay cả bộ ba Regi cũng cảm thấy khó hiểu – “Những Pokemon huyền thoại như chúng ta lẽ nào lại đấu với trẻ con?”
- Ta nói nghiêm túc đấy… chừng nào các ngươi chưa đánh bại được thằng nhóc này thì cũng đừng nghĩ đến chuyện có tư cách để đấu với ta…
Mewt cũng biết rằng Mewtwo chắc chắn không hề nói đùa. Chuyện Mewtwo “ném” nó đi lúc nãy cũng vậy thôi – Mewtwo thực sự muốn Mewt phải được rèn luyện từ trong gian khổ! Tuy biết vậy, nhưng Mewt cũng không thể nào coi đây là chuyện bình thường được. Việc bộ ba Regi truy tìm ai là kẻ đã đánh thức chủ nhân của họ… việc Mewtwo muốn tìm và đấu với những đối thủ mạnh như những Pokemon huyền thoại… tất cả đều đâu có dính dáng gì đến Mewt! Nó không muốn phải chiến đấu với ai một cách vô căn cớ cả!
Dark_Lucario
22-10-2011, 09:46 PM
Chapter 10: Legend’s Power
Thật không may cho Mewt, dường như bộ ba Regi đã hiểu ý của Mewtwo và chấp nhận lời thách đấu với cậu bé…
Không nói không rằng, Regice lừ lừ tiến lên phía trước. Có vẻ như bộ ba Regi không có ý định phải dùng đến cả ba thành viên để đối phó với một cậu nhóc như thế này. Dù sao thì, chỉ với một mình Regice thôi có lẽ cũng đã là quá đủ rồi…
- Khoan đã nào! Cháu muốn hỏi các ông vài câu cho rõ!… - Mewt la toáng lên, nó vẫn bám lấy hi vọng rằng những khúc mắc này có thể được giải quyết bằng lời nói thay vì động chân tay – Tại sao các ông biết được người đánh thức chủ nhân của mình có sức mạnh như thế nào mà lại không biết người đó là ai là sao?
- “Tuy hắn đã đánh thức chủ nhân của chúng ta, nhưng chúng ta chưa từng nhìn thấy mặt hắn…” – Regice trả lời – “Sở dĩ chúng ta biết về sức mạnh của hắn là bởi vì… hắn đã đánh bại được chủ nhân của chúng ta, và chính điều đó cũng đã làm chúng ta thức giấc!’
Trong lúc Mewt tỏ ra bối rối về những chuyện khó hiểu đó thì Mewtwo lại nghe như nuốt lấy từng lời.
- “Chủ nhân của chúng ta… ngài Regigigas là người đã tạo ra chúng ta bằng chính sức mạnh của ngài, và cũng chính ngài đã cùng với chúng ta kiến tạo nên diện mạo địa hình của thế giới như ngày nay… Ngài và chúng ta đều là những Pokemon của thần thoại…” – Regirock tiếp lời – “Bình thường, ba người chúng ta và chủ nhân vốn chỉ chìm trong giấc ngủ say ở những nơi khác biệt, tuy nhiên luôn luôn có một mối liên hệ vô hình giữa bốn chúng ta…”
- “Và cách đây hơn một tháng… trong giấc ngủ ngàn năm của mình, ngài đã bị một kẻ nào đó tấn công một cách bất ngờ!” – Lại đến lượt Registeel nói – “Một khi có chuyện xấu xảy ra với ngài, ba chúng ta cũng đồng thời bị tác động, và đó là lý do tại sao cả ba chúng ta lại cùng thức dậy một lúc. Nhưng sau khi chúng ta thức dậy và tập hợp nhau lại tại nơi ở của ngài, ngài đã… mất tích một cách bí ẩn và không để lại dấu vết!”
- “Chúng ta đã rất tức giận và lo lắng trước việc này, và chúng ta quyết tâm phải tìm cho ra kẻ nào đã tấn công chủ nhân Regigigas!...” – Regice nói tiếp – “Suốt hơn một tháng ròng rã, chúng ta vẫn không thể tìm ra kẻ nào đủ mạnh để có thể khiến cho ngài phải rơi vào nguy hiểm… Cho đến ngày hôm nay, chúng ta đã gặp ngươi…”
- Ra là như vậy… - Sau khi nghe câu chuyện của bộ ba Regi, Mewtwo đã hiểu rõ mọi việc - Theo như các ngươi nghĩ thì những Pokemon huyền thoại khác sẽ không bao giờ đả động đến một Pokemon như Regigigas, và chỉ có ta, một Pokemon vừa không phải huyền thoại vừa nắm giữ những quyền năng phi thường mới có thể làm việc đó phải không…
- Anh Mewtwo không làm chuyện đó đâu! – Mewt bất chợt chen ngang
Cả bốn người kia cùng đồng loạt quay ra nhìn Mewt, và điều đó khiến cho cậu bé cảm thấy hơi lúng túng. Nó nói với giọng rụt rè:
- Mặc dù cháu cũng chỉ mới được ra đời cách đây một tháng… Những chuyện xảy ra trước đó cháu không thể nào nắm rõ được, tuy nhiên… cháu chắc chắn rằng anh Mewtwo không làm những chuyện đó đâu…
- “Nếu như ngươi định nói rằng hắn là người tốt thì… chúng ta thấy chẳng có vẻ gì là như vậy cả…” – Regirock thản nhiên đáp
- Cháu biết, trông anh Mewtwo không có mấy thiện cảm… Anh ấy cũng khá là lạnh lùng và vô tâm, nhưng anh ấy không phải là loại người thích làm hại người khác một cách vô lý đâu!
- Ngươi nhầm rồi đấy… - Mặc dù Mewt đang ra sức “nói hộ” cho Mewtwo nhưng Mewtwo thì lại tỏ ra không thích điều đó - …Chẳng phải trước đây ta đã từng kể với ngươi ta rất hay đi tìm những đối thủ mạnh để chiến đấu đó sao?... Có khi… chủ nhân của bộ ba Regi này cũng lại là một trong những kẻ đã bị ta đánh bại cũng nên!? Ta chẳng nhớ nữa…
- Không phải vậy! Chắc chắn không có chuyện đó!!! – Mewt quay ngoắt lại và nói với Mewtwo. Ánh mắt của nó chưa bao giờ lại dữ dội đến như vậy, nó hàm chứa một niềm tin sắt đá. Không hiểu niềm tin đó là thuộc về Mewtwo hay là thuộc về chính bản thân cậu bé?...
Nhưng bộ ba Regi chẳng hề đếm xỉa gì tới Mewt nữa. Ngay sau khi lời nói mang tính khiêu khích của Mewtwo được cất lên, bộ ba Regi liền quát lên đầy phẫn nộ:
- “Ngươi dám khinh thường chủ nhân của chúng ta sao?! Để chúng ta thử xem rút cục thì ngươi mạnh đến đâu!!!”
Là người đứng gần nhất, Regice lừng lững xông lên trước tiên. Thân thể Regice sáng lên một cách kì ảo, dường như sắp sửa có một đòn tấn công cực mạnh được tung ra… Trong lúc ấy, vẫn chỉ có hai mắt Mewtwo là chăm chú quan sát, còn toàn thân Mewtwo thì vẫn án binh bất động. Liệu có phải Mewtwo đã quá kiêu ngạo và đánh giá thấp đối thủ?
Không phải vậy… Mewtwo không ra đòn là bởi vì Mewtwo còn muốn thử một người…
“ẦM!”… Toàn thân Regice rung lên dữ dội, ánh sáng phát ra từ thân thể Regice cũng dần dần dịu đi. Dù không bị tổn thương gì mấy nhưng Regice vẫn phải chuyển sự chú ý của mình sang người vừa mới ra đòn – Mewt!
- “Vậy là cả ngươi cũng muốn tham gia đấu với bọn ta phải không?”
- Không phải… ông đừng hiểu nhầm! – Mewt luống cuống đáp, với đòn Confusion vừa rồi Mewt đã phải dốc hết sức lực mới mong chặn được chân Regice nên bây giờ cậu bé đã thấm mệt - … Cháu chỉ muốn mọi người đừng lao vào đánh nhau một cách vô nghĩa… Hãy nói chuyện một cách từ tốn có được không?
- Giải quyết mâu thuẫn bằng thương thuyết chỉ là phương pháp của kẻ yếu… Lẽ phải luôn nằm trong tay của kẻ mạnh! - Mewtwo lại bất ngờ lên tiếng thách thức
- “Hừừừừ…” – Giọng nói của Regice bây giờ nghe thật trầm và đục – “…Ta thật không hiểu nổi mối quan hệ giữa ngươi và thằng nhóc này là thế nào nữa… Nhưng sao cũng được, nếu ngươi đã muốn thế thì ta sẽ cho ngươi vừa ý!”
Vậy là Regice đã bị rơi vào kế khích tướng của Mewtwo, giờ thì một cuộc đụng độ là điều không thể tránh khỏi…
XẸT XẸT!!!... ẦM!
Chỉ trong một thời gian ngắn, toàn thân Regice lại sáng rực lên và phóng ra một quả cầu điện năng từ chữ thập ở phía trước mặt! Tuy rằng bị bất ngờ nhưng Mewt vẫn may mắn kịp thời tránh né, nhưng chỗ mà nó vừa mới đứng bây giờ đã bị đòn tấn công của Regice tạo thành một vết hõm bốc khói ngùn ngụt. Nhịp tim của Mewt lúc này đã không còn đập theo một trật tự nào nữa, nếu như bị trúng đòn vừa rồi không khéo tim của nó sẽ ngừng đập luôn cũng nên…
- Điểm yếu của đối phương là ở tốc độ! – Mewtwo lại đứng ngoài nói xen vào giữa trận đấu – Nếu như ngươi muốn đánh lại một đối thủ huyền thoại như Regice thì hãy lợi dụng điều đó!
Tốc độ, đúng vậy. Bản thân Mewt cũng nhận thấy rằng với một thân hình cồng kềnh thế kia, cử động của Regice quả là có phần chậm chạp. Nhưng vì biết rằng Mewtwo chỉ ra điều đó giúp Mewt chẳng qua là do muốn nó tấn công lại đối thủ, mà Mewt thì lại hoàn toàn không muốn gây thù chuốc oán gì với Regice cả, vì thế nên cậu bé cũng không đánh ra bất cứ một chiêu nào dù đang có cơ hội.
- Cháu không có lý do gì để tấn công ông cả, cháu chỉ mong ông hãy dừng lại mà thôi! – Mewt vẫn cố gắng thương thuyết
Dường như những lời nói của Mewt cũng chẳng có mấy tác dụng. Vẫn giữ thái độ như cũ, toàn thân Regice lại một lần nữa sáng bừng lên một thứ ánh sáng vàng choé. Chỉ cần thấy như thế là Mewt đã hiểu Regice sắp sửa tung ra đòn tấn công bằng điện đầy uy lực lúc nãy. Nó vội vàng nhún thấp người xuống và chuẩn bị né tránh…
XẸT! XẸT! Quả nhiên một quả cầu điện năng giống như lúc nãy lại được phóng ra! Bằng tất cả nỗ lực, Mewt tung người nhảy lên cao, thật cao… Quả cầu điện bay sượt qua dưới chân Mewt, trong khi mãi một lúc sau mà cậu bé vẫn không bị rơi xuống… Mewt đang bay, nó đã bay được một cách thành công!
“Được đấy!” – Mewtwo nghĩ thầm trong bụng – “Zap Cannon vốn đã là một chiêu có độ chính xác thấp, bây giờ Mewt lại còn ở trên không thì nó sẽ càng khó bị trúng đòn hơn! Tuy nhiên… nếu nó vẫn không chịu phản công thì dù có biết bay cũng sẽ chẳng có ích gì mấy…”
Đúng như Mewtwo nghĩ, nếu là bình thường thì chắc chắn Mewt sẽ tỏ ra vui sướng lắm khi mình đã có thể làm chủ thêm một kĩ năng nữa, tuy nhiên ở bên dưới Regice lại đang bắt đầu cho một đòn tấn công tiếp theo nên Mewt cũng chẳng dám lơ là. Hai cánh tay của Regice từ từ đưa lên cao, đồng thời một luồng chấn động cũng sinh ra từ dưới chân Regice làm mặt đất rung chuyển. Những tảng đá từ dưới mặt đất bỗng dưng bị nhấc bổng lên cao bằng một lực vô hình. Chúng bay lơ lửng ở phía xung quanh Regice cứ như thể những con sói đang nhìn nhìn chằm vào một con mồi nào đó trên không – chính là Mewt!
“Ancient Power! Một đòn tấn công quen thuộc của các Pokemon huyền thoại!” – Mặc dù chưa bao giờ được đấu với một Pokemon huyền thoại thực sự nhưng với sự hiểu biết sâu rộng của mình, Mewtwo cũng đã nhận ra được chiêu thức của Regice. Đúng như vậy, Ancient Power là một chiêu thức sử dụng những sức mạnh huyền bí tác động lên những vật khác - ở đây là những tảng đá – và sức mạnh huyền bí này thường được sử dụng bởi các Pokemon huyền thoại cổ xưa, đúng như tên gọi của nó. Nếu như sử dụng chiêu này để quăng những tảng đá lên không trung thì dù biết bay đi chăng nữa, Mewt cũng khó lòng được an toàn.
Sau một thời gian điều khiển những tảng đá “vờn” xung quanh mình, Regice liền vỗ hai bàn tay vào nhau như một hiệu lệnh và những tảng đá cũng đồng thời bắn vọt lên cao như những trái đạn đại bác, tất cả cùng nhắm vào Mewt. Dường như tự bản thân cũng đã nhận ra sự nguy hiểm của Ancient Power, Mewt liền luống cuống bắt chéo hai cánh tay lại với nhau trước ngực rồi vung mạnh sang hai bên. Một lớp rào chắn mờ mờ, trong suốt liền hiện ra ngay trước mặt cậu bé – đây chính là một chiêu thức nữa trong số những chiêu thức ít ỏi mà Mewt biết: Barrier!
- Ngốc thật… Barrier không thể chặn được Ancient Power đâu… - Mewtwo lẩm bẩm
Đúng như vậy. Những tảng đá đó thực ra chỉ là vật để ẩn chứa sức mạnh thật sự của Ancient Power… Khi những tảng đá va vào tấm rào chắn trong suốt, Mewt đã phải chịu một phen kinh ngạc khi nhận thấy rằng: một luồng lực to lớn đang tác động lên ngay cả chính tấm rào chắn và làm nó ép ngược trở lại Mewt!!!
“CỐP!”… Mewt lãnh trọn toàn bộ chiêu Ancient Power và rơi xuống đất. Toàn thân nó đầy những vết bầm tím và xước sẹo. May mắn là cậu bé vẫn chưa bị bất tỉnh mà vẫn còn một chút sức lực để gượng dậy, nhưng Regice thì vẫn còn rất sung sức và có lẽ đã sắp tung ra đòn dứt điểm. Bây giờ chính là thời điểm mà Mewtwo gọi là “bước đường cùng”. Không còn cách nào khác, Mewt buộc phải dùng tới chiêu thức mạnh nhất mà nó biết… chiêu thức mà ngay cả Mewtwo cũng phải mở lời khen khợi… Aura Sphere!
Mewt nhớ lại buổi tối đầu tiên mà nó sử dụng Aura Sphere. Tuy đã trải qua một tháng không được dùng nó nhưng Mewt vẫn không thể quên được cảm giác ấy… cảm giác khi nó huy động Aura của mình… Và những luồng Aura màu xanh chợt thấp thoáng hiện ra xung quanh cơ thể của cậu bé…
- KHÔNG ĐƯỢC SỬ DỤNG AURA SPHERE!!!
Lời nói của Mewtwo lại bất thình lình vang lên, ngắn gọn mà đanh thép. Mewt chỉ biết im lặng giương đôi mắt lên nhìn Mewtwo như muốn hỏi “tại sao” mà không thốt nên lời. Không lẽ ngay cả trong lúc thập tử nhất sinh này mà Mewtwo vẫn giữ những qui định hà khắc áp đặt lên nó? Đây đâu phải là luyện tập nữa đâu?!... Nhưng dù Mewt có tỏ vẻ thế nào thì Mewtwo vẫn chỉ trừng mắt lên với nó và không đưa ra một nguyên do nào cả… Mewt cảm thấy một sự khó hiểu, một nỗi buồn nặng nề đang lan toả trong người mình… và đồng thời những luồng Aura bao quanh nó cũng theo đó mà tắt mất.
Trái lại với sự im lặng của Mewtwo và Mewt, bộ ba Regi lại tỏ ra xôn xao trước điều này:
- “Thằng nhóc đó biết dùng Aura Sphere ư? Nó mới là một Pokemon cấp độ thấp thôi mà!?”
- “…Mà nếu nó dùng được Aura Sphere - một chiêu thức thuộc tính Fighting mạnh như vậy… thì tại sao lại không cho nó dùng? Phải chăng là có âm mưu gì?...”
- “Dù thế nào thì cũng không nên để đêm dài lắm mộng! ICE BEAM!!!”
Quả không hổ danh là Pokemon huyền thoại của băng giá vĩnh cửu… một tia sáng màu xanh loá lên mang theo hơi lạnh tê tái phóng thẳng vào người Mewt. Không thể chống trả được, cậu bé chỉ còn có thể ở đó và chịu đựng cái lạnh khủng khiếp cứa qua da thịt mình và đâm vào từng đốt xương. Muốn giãy cũng không thể giãy, muốn khóc cũng thể khóc, muốn kêu cũng không thể kêu… Sau khi buông ra những âm thanh rên rỉ yếu ớt, toàn bộ cơ thể Mewt đã bị bao phủ bởi một lớp băng dày – và tất nhiên không giống như lúc Sneasel đóng băng Mewt hồi trước, lớp băng này không phải là loại có thể bị phá tan chỉ trong một giây một khắc…
Từ trước đến nay, chưa bao giờ Mewtwo phải tỏ ra e ngại một điều gì hay phải trốn tránh một thứ gì… chỉ trừ lần này… Khi nhìn vào ánh mắt ngây thơ của Mewt, dù bị đóng băng nhưng vẫn cố giương lên để nhìn về phía Mewtwo một cách trân trối như muốn hỏi câu hỏi “tại sao”… thì Mewtwo đã không thể nào chịu được và phải quay mặt đi. Ánh mắt ấy… nó cứa vào lòng Mewtwo một vết thương sắc lạnh… còn hơn cả mọi chiêu thức Ice Beam trên đời này cộng lại gây ra…
http://farm6.static.flickr.com/5141/5600292882_c0d8f6196c_z.jpg
Thật không may cho Mewt, dường như bộ ba Regi đã hiểu ý của Mewtwo và chấp nhận lời thách đấu với cậu bé…
Không nói không rằng, Regice lừ lừ tiến lên phía trước. Có vẻ như bộ ba Regi không có ý định phải dùng đến cả ba thành viên để đối phó với một cậu nhóc như thế này. Dù sao thì, chỉ với một mình Regice thôi có lẽ cũng đã là quá đủ rồi…
- Khoan đã nào! Cháu muốn hỏi các ông vài câu cho rõ!… - Mewt la toáng lên, nó vẫn bám lấy hi vọng rằng những khúc mắc này có thể được giải quyết bằng lời nói thay vì động chân tay – Tại sao các ông biết được người đánh thức chủ nhân của mình có sức mạnh như thế nào mà lại không biết người đó là ai là sao?
- “Tuy hắn đã đánh thức chủ nhân của chúng ta, nhưng chúng ta chưa từng nhìn thấy mặt hắn…” – Regice trả lời – “Sở dĩ chúng ta biết về sức mạnh của hắn là bởi vì… hắn đã đánh bại được chủ nhân của chúng ta, và chính điều đó cũng đã làm chúng ta thức giấc!’
Trong lúc Mewt tỏ ra bối rối về những chuyện khó hiểu đó thì Mewtwo lại nghe như nuốt lấy từng lời.
- “Chủ nhân của chúng ta… ngài Regigigas là người đã tạo ra chúng ta bằng chính sức mạnh của ngài, và cũng chính ngài đã cùng với chúng ta kiến tạo nên diện mạo địa hình của thế giới như ngày nay… Ngài và chúng ta đều là những Pokemon của thần thoại…” – Regirock tiếp lời – “Bình thường, ba người chúng ta và chủ nhân vốn chỉ chìm trong giấc ngủ say ở những nơi khác biệt, tuy nhiên luôn luôn có một mối liên hệ vô hình giữa bốn chúng ta…”
- “Và cách đây hơn một tháng… trong giấc ngủ ngàn năm của mình, ngài đã bị một kẻ nào đó tấn công một cách bất ngờ!” – Lại đến lượt Registeel nói – “Một khi có chuyện xấu xảy ra với ngài, ba chúng ta cũng đồng thời bị tác động, và đó là lý do tại sao cả ba chúng ta lại cùng thức dậy một lúc. Nhưng sau khi chúng ta thức dậy và tập hợp nhau lại tại nơi ở của ngài, ngài đã… mất tích một cách bí ẩn và không để lại dấu vết!”
- “Chúng ta đã rất tức giận và lo lắng trước việc này, và chúng ta quyết tâm phải tìm cho ra kẻ nào đã tấn công chủ nhân Regigigas!...” – Regice nói tiếp – “Suốt hơn một tháng ròng rã, chúng ta vẫn không thể tìm ra kẻ nào đủ mạnh để có thể khiến cho ngài phải rơi vào nguy hiểm… Cho đến ngày hôm nay, chúng ta đã gặp ngươi…”
- Ra là như vậy… - Sau khi nghe câu chuyện của bộ ba Regi, Mewtwo đã hiểu rõ mọi việc - Theo như các ngươi nghĩ thì những Pokemon huyền thoại khác sẽ không bao giờ đả động đến một Pokemon như Regigigas, và chỉ có ta, một Pokemon vừa không phải huyền thoại vừa nắm giữ những quyền năng phi thường mới có thể làm việc đó phải không…
- Anh Mewtwo không làm chuyện đó đâu! – Mewt bất chợt chen ngang
Cả bốn người kia cùng đồng loạt quay ra nhìn Mewt, và điều đó khiến cho cậu bé cảm thấy hơi lúng túng. Nó nói với giọng rụt rè:
- Mặc dù cháu cũng chỉ mới được ra đời cách đây một tháng… Những chuyện xảy ra trước đó cháu không thể nào nắm rõ được, tuy nhiên… cháu chắc chắn rằng anh Mewtwo không làm những chuyện đó đâu…
- “Nếu như ngươi định nói rằng hắn là người tốt thì… chúng ta thấy chẳng có vẻ gì là như vậy cả…” – Regirock thản nhiên đáp
- Cháu biết, trông anh Mewtwo không có mấy thiện cảm… Anh ấy cũng khá là lạnh lùng và vô tâm, nhưng anh ấy không phải là loại người thích làm hại người khác một cách vô lý đâu!
- Ngươi nhầm rồi đấy… - Mặc dù Mewt đang ra sức “nói hộ” cho Mewtwo nhưng Mewtwo thì lại tỏ ra không thích điều đó - …Chẳng phải trước đây ta đã từng kể với ngươi ta rất hay đi tìm những đối thủ mạnh để chiến đấu đó sao?... Có khi… chủ nhân của bộ ba Regi này cũng lại là một trong những kẻ đã bị ta đánh bại cũng nên!? Ta chẳng nhớ nữa…
- Không phải vậy! Chắc chắn không có chuyện đó!!! – Mewt quay ngoắt lại và nói với Mewtwo. Ánh mắt của nó chưa bao giờ lại dữ dội đến như vậy, nó hàm chứa một niềm tin sắt đá. Không hiểu niềm tin đó là thuộc về Mewtwo hay là thuộc về chính bản thân cậu bé?...
Nhưng bộ ba Regi chẳng hề đếm xỉa gì tới Mewt nữa. Ngay sau khi lời nói mang tính khiêu khích của Mewtwo được cất lên, bộ ba Regi liền quát lên đầy phẫn nộ:
- “Ngươi dám khinh thường chủ nhân của chúng ta sao?! Để chúng ta thử xem rút cục thì ngươi mạnh đến đâu!!!”
Là người đứng gần nhất, Regice lừng lững xông lên trước tiên. Thân thể Regice sáng lên một cách kì ảo, dường như sắp sửa có một đòn tấn công cực mạnh được tung ra… Trong lúc ấy, vẫn chỉ có hai mắt Mewtwo là chăm chú quan sát, còn toàn thân Mewtwo thì vẫn án binh bất động. Liệu có phải Mewtwo đã quá kiêu ngạo và đánh giá thấp đối thủ?
Không phải vậy… Mewtwo không ra đòn là bởi vì Mewtwo còn muốn thử một người…
“ẦM!”… Toàn thân Regice rung lên dữ dội, ánh sáng phát ra từ thân thể Regice cũng dần dần dịu đi. Dù không bị tổn thương gì mấy nhưng Regice vẫn phải chuyển sự chú ý của mình sang người vừa mới ra đòn – Mewt!
- “Vậy là cả ngươi cũng muốn tham gia đấu với bọn ta phải không?”
- Không phải… ông đừng hiểu nhầm! – Mewt luống cuống đáp, với đòn Confusion vừa rồi Mewt đã phải dốc hết sức lực mới mong chặn được chân Regice nên bây giờ cậu bé đã thấm mệt - … Cháu chỉ muốn mọi người đừng lao vào đánh nhau một cách vô nghĩa… Hãy nói chuyện một cách từ tốn có được không?
- Giải quyết mâu thuẫn bằng thương thuyết chỉ là phương pháp của kẻ yếu… Lẽ phải luôn nằm trong tay của kẻ mạnh! - Mewtwo lại bất ngờ lên tiếng thách thức
- “Hừừừừ…” – Giọng nói của Regice bây giờ nghe thật trầm và đục – “…Ta thật không hiểu nổi mối quan hệ giữa ngươi và thằng nhóc này là thế nào nữa… Nhưng sao cũng được, nếu ngươi đã muốn thế thì ta sẽ cho ngươi vừa ý!”
Vậy là Regice đã bị rơi vào kế khích tướng của Mewtwo, giờ thì một cuộc đụng độ là điều không thể tránh khỏi…
XẸT XẸT!!!... ẦM!
Chỉ trong một thời gian ngắn, toàn thân Regice lại sáng rực lên và phóng ra một quả cầu điện năng từ chữ thập ở phía trước mặt! Tuy rằng bị bất ngờ nhưng Mewt vẫn may mắn kịp thời tránh né, nhưng chỗ mà nó vừa mới đứng bây giờ đã bị đòn tấn công của Regice tạo thành một vết hõm bốc khói ngùn ngụt. Nhịp tim của Mewt lúc này đã không còn đập theo một trật tự nào nữa, nếu như bị trúng đòn vừa rồi không khéo tim của nó sẽ ngừng đập luôn cũng nên…
- Điểm yếu của đối phương là ở tốc độ! – Mewtwo lại đứng ngoài nói xen vào giữa trận đấu – Nếu như ngươi muốn đánh lại một đối thủ huyền thoại như Regice thì hãy lợi dụng điều đó!
Tốc độ, đúng vậy. Bản thân Mewt cũng nhận thấy rằng với một thân hình cồng kềnh thế kia, cử động của Regice quả là có phần chậm chạp. Nhưng vì biết rằng Mewtwo chỉ ra điều đó giúp Mewt chẳng qua là do muốn nó tấn công lại đối thủ, mà Mewt thì lại hoàn toàn không muốn gây thù chuốc oán gì với Regice cả, vì thế nên cậu bé cũng không đánh ra bất cứ một chiêu nào dù đang có cơ hội.
- Cháu không có lý do gì để tấn công ông cả, cháu chỉ mong ông hãy dừng lại mà thôi! – Mewt vẫn cố gắng thương thuyết
Dường như những lời nói của Mewt cũng chẳng có mấy tác dụng. Vẫn giữ thái độ như cũ, toàn thân Regice lại một lần nữa sáng bừng lên một thứ ánh sáng vàng choé. Chỉ cần thấy như thế là Mewt đã hiểu Regice sắp sửa tung ra đòn tấn công bằng điện đầy uy lực lúc nãy. Nó vội vàng nhún thấp người xuống và chuẩn bị né tránh…
XẸT! XẸT! Quả nhiên một quả cầu điện năng giống như lúc nãy lại được phóng ra! Bằng tất cả nỗ lực, Mewt tung người nhảy lên cao, thật cao… Quả cầu điện bay sượt qua dưới chân Mewt, trong khi mãi một lúc sau mà cậu bé vẫn không bị rơi xuống… Mewt đang bay, nó đã bay được một cách thành công!
“Được đấy!” – Mewtwo nghĩ thầm trong bụng – “Zap Cannon vốn đã là một chiêu có độ chính xác thấp, bây giờ Mewt lại còn ở trên không thì nó sẽ càng khó bị trúng đòn hơn! Tuy nhiên… nếu nó vẫn không chịu phản công thì dù có biết bay cũng sẽ chẳng có ích gì mấy…”
Đúng như Mewtwo nghĩ, nếu là bình thường thì chắc chắn Mewt sẽ tỏ ra vui sướng lắm khi mình đã có thể làm chủ thêm một kĩ năng nữa, tuy nhiên ở bên dưới Regice lại đang bắt đầu cho một đòn tấn công tiếp theo nên Mewt cũng chẳng dám lơ là. Hai cánh tay của Regice từ từ đưa lên cao, đồng thời một luồng chấn động cũng sinh ra từ dưới chân Regice làm mặt đất rung chuyển. Những tảng đá từ dưới mặt đất bỗng dưng bị nhấc bổng lên cao bằng một lực vô hình. Chúng bay lơ lửng ở phía xung quanh Regice cứ như thể những con sói đang nhìn nhìn chằm vào một con mồi nào đó trên không – chính là Mewt!
“Ancient Power! Một đòn tấn công quen thuộc của các Pokemon huyền thoại!” – Mặc dù chưa bao giờ được đấu với một Pokemon huyền thoại thực sự nhưng với sự hiểu biết sâu rộng của mình, Mewtwo cũng đã nhận ra được chiêu thức của Regice. Đúng như vậy, Ancient Power là một chiêu thức sử dụng những sức mạnh huyền bí tác động lên những vật khác - ở đây là những tảng đá – và sức mạnh huyền bí này thường được sử dụng bởi các Pokemon huyền thoại cổ xưa, đúng như tên gọi của nó. Nếu như sử dụng chiêu này để quăng những tảng đá lên không trung thì dù biết bay đi chăng nữa, Mewt cũng khó lòng được an toàn.
Sau một thời gian điều khiển những tảng đá “vờn” xung quanh mình, Regice liền vỗ hai bàn tay vào nhau như một hiệu lệnh và những tảng đá cũng đồng thời bắn vọt lên cao như những trái đạn đại bác, tất cả cùng nhắm vào Mewt. Dường như tự bản thân cũng đã nhận ra sự nguy hiểm của Ancient Power, Mewt liền luống cuống bắt chéo hai cánh tay lại với nhau trước ngực rồi vung mạnh sang hai bên. Một lớp rào chắn mờ mờ, trong suốt liền hiện ra ngay trước mặt cậu bé – đây chính là một chiêu thức nữa trong số những chiêu thức ít ỏi mà Mewt biết: Barrier!
- Ngốc thật… Barrier không thể chặn được Ancient Power đâu… - Mewtwo lẩm bẩm
Đúng như vậy. Những tảng đá đó thực ra chỉ là vật để ẩn chứa sức mạnh thật sự của Ancient Power… Khi những tảng đá va vào tấm rào chắn trong suốt, Mewt đã phải chịu một phen kinh ngạc khi nhận thấy rằng: một luồng lực to lớn đang tác động lên ngay cả chính tấm rào chắn và làm nó ép ngược trở lại Mewt!!!
“CỐP!”… Mewt lãnh trọn toàn bộ chiêu Ancient Power và rơi xuống đất. Toàn thân nó đầy những vết bầm tím và xước sẹo. May mắn là cậu bé vẫn chưa bị bất tỉnh mà vẫn còn một chút sức lực để gượng dậy, nhưng Regice thì vẫn còn rất sung sức và có lẽ đã sắp tung ra đòn dứt điểm. Bây giờ chính là thời điểm mà Mewtwo gọi là “bước đường cùng”. Không còn cách nào khác, Mewt buộc phải dùng tới chiêu thức mạnh nhất mà nó biết… chiêu thức mà ngay cả Mewtwo cũng phải mở lời khen khợi… Aura Sphere!
Mewt nhớ lại buổi tối đầu tiên mà nó sử dụng Aura Sphere. Tuy đã trải qua một tháng không được dùng nó nhưng Mewt vẫn không thể quên được cảm giác ấy… cảm giác khi nó huy động Aura của mình… Và những luồng Aura màu xanh chợt thấp thoáng hiện ra xung quanh cơ thể của cậu bé…
- KHÔNG ĐƯỢC SỬ DỤNG AURA SPHERE!!!
Lời nói của Mewtwo lại bất thình lình vang lên, ngắn gọn mà đanh thép. Mewt chỉ biết im lặng giương đôi mắt lên nhìn Mewtwo như muốn hỏi “tại sao” mà không thốt nên lời. Không lẽ ngay cả trong lúc thập tử nhất sinh này mà Mewtwo vẫn giữ những qui định hà khắc áp đặt lên nó? Đây đâu phải là luyện tập nữa đâu?!... Nhưng dù Mewt có tỏ vẻ thế nào thì Mewtwo vẫn chỉ trừng mắt lên với nó và không đưa ra một nguyên do nào cả… Mewt cảm thấy một sự khó hiểu, một nỗi buồn nặng nề đang lan toả trong người mình… và đồng thời những luồng Aura bao quanh nó cũng theo đó mà tắt mất.
Trái lại với sự im lặng của Mewtwo và Mewt, bộ ba Regi lại tỏ ra xôn xao trước điều này:
- “Thằng nhóc đó biết dùng Aura Sphere ư? Nó mới là một Pokemon cấp độ thấp thôi mà!?”
- “…Mà nếu nó dùng được Aura Sphere - một chiêu thức thuộc tính Fighting mạnh như vậy… thì tại sao lại không cho nó dùng? Phải chăng là có âm mưu gì?...”
- “Dù thế nào thì cũng không nên để đêm dài lắm mộng! ICE BEAM!!!”
Quả không hổ danh là Pokemon huyền thoại của băng giá vĩnh cửu… một tia sáng màu xanh loá lên mang theo hơi lạnh tê tái phóng thẳng vào người Mewt. Không thể chống trả được, cậu bé chỉ còn có thể ở đó và chịu đựng cái lạnh khủng khiếp cứa qua da thịt mình và đâm vào từng đốt xương. Muốn giãy cũng không thể giãy, muốn khóc cũng thể khóc, muốn kêu cũng không thể kêu… Sau khi buông ra những âm thanh rên rỉ yếu ớt, toàn bộ cơ thể Mewt đã bị bao phủ bởi một lớp băng dày – và tất nhiên không giống như lúc Sneasel đóng băng Mewt hồi trước, lớp băng này không phải là loại có thể bị phá tan chỉ trong một giây một khắc…
Từ trước đến nay, chưa bao giờ Mewtwo phải tỏ ra e ngại một điều gì hay phải trốn tránh một thứ gì… chỉ trừ lần này… Khi nhìn vào ánh mắt ngây thơ của Mewt, dù bị đóng băng nhưng vẫn cố giương lên để nhìn về phía Mewtwo một cách trân trối như muốn hỏi câu hỏi “tại sao”… thì Mewtwo đã không thể nào chịu được và phải quay mặt đi. Ánh mắt ấy… nó cứa vào lòng Mewtwo một vết thương sắc lạnh… còn hơn cả mọi chiêu thức Ice Beam trên đời này cộng lại gây ra…
http://farm6.static.flickr.com/5141/5600292882_c0d8f6196c_z.jpg
0 nhận xét:
Đăng nhận xét